Doanh Nghiệp Nhà Nước Mới Là Vấn Đề

2012-04-25
Gần như trong cùng một tuần, hai biến cố trái ngược từ hai lục địa khiến người ta tự hỏi về giá trị của các doanh nghiệp nhà nước. Ở giữa, có vấn đề nổi cộm về doanh nghiệp nhà nước tại Việt Nam và Trung Quốc.

AFP photo
Toàn cảnh phiên họp Thượng viện dưới sự chủ trì của Phó Chủ tịch Amado Boudou về việc quốc hữu hóa tập đoàn dầu khí YPF hôm 25/4/2012 tại Buenos Aires.
lười đọc có thể nghe tại đây >>   
Diễn đàn Kinh tế tìm hiểu câu chuyện qua phần trao đổi sau đây của Vũ Hoàng cùng nhà tư vấn kinh tế Nguyễn-Xuân Nghĩa của đài Á châu Tự do.
Vũ Hoàng: Xin kính chào ông Nghĩa. Thưa ông, Thứ Hai 16 vừa qua, các thị trường tài chính quốc tế đều xôn xao về việc Chính quyền Argentina quyết định quốc hữu hóa tập đoàn dầu khí lớn nhất xứ này là YPF khi đòi mua lại 51% phần vốn của tổ hợp Repsol của Tây Ban Nha trong tập đoàn. Gần như cùng lúc, Chính quyền Liên bang Nga cho biết là dù có bị trở ngại nhất thời, Nga vẫn tư nhân hoá một phần vốn của ngân hàng lớn nhất của Nga là Sberbank. Một bên thì muốn quốc hữu hóa để nhà nước nắm lấy một ngành sản xuất chiến lược, một bên  lại muốn bán cổ thần cho tư nhân tham gia vào lĩnh vực cũng chiến lược không kém là ngân hàng.
Trong khi ấy, tại Việt Nam và Trung Quốc, giới chức kinh tế cũng đang nói đến yêu cầu cải cách hệ thống doanh nghiệp nhà nước như các nhà nghiên cứu quốc tế và bản xứ đã từng khuyến cáo. Vì vậy, chương trình kỳ này của chúng ta sẽ đề cập đến vấn đề ấy, với một câu hỏi cụ thể về giá trị của hệ thống doanh nghiệp nhà nước trong công cuộc phát triển quốc gia. Ông nghĩ sao?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Chúng ta sẽ cố gắng đề cập đến câu chuyện rộng lớn này qua bốn phần trình bày về bối cảnh và sau đó là phân tích các vấn đề then chốt.
Thứ nhất, dù quốc hữu hóa không là hiện tượng hãn hữu tại Mỹ châu La tinh - từ 70 năm nay đã có chục lần đáng kể - trường hợp Argentina lại hơi trái mùa. Xứ này lâm vào cảnh cùng quẫn với chính sách bao cấp và trợ giá xăng dầu và chính quyền nghĩ đến giải pháp mị dân hay "dân túy" vì lý do chính trị, làm cho người dân sẽ phải trả giá cho quyết định này. Lý do chính trị là khích động tinh thần ái quốc của dân chúng để khỏa lấp khó khăn kinh tế nhưng cái giá phải trả là đã chẳng giải quyết được vấn đề kinh tế mà còn làm giới đầu tư bỏ chạy nên xứ sở sẽ lại tụt hậu vì thiếu tiền và kỹ thuật, nhất là trong lĩnh vực năng lượng, chẳng khác gì xứ Venezuela.
Về chuyện Liên bang Nga thì sau khi hồi phục từ vụ tổng suy trầm toàn cầu vào các năm 2008-2009, từ năm 2010, xứ này phát động kế hoạch tư nhân hóa các tập đoàn kinh tế nhà nước. Là ngân hàng lớn nhất nước, và hạng nhì Âu châu nếu kể về trị giá cố phiếu, Sberbank nằm trong danh mục các cơ sở sẽ tiến hành việc đó với tiêu chí là vào tuần thứ ba của tháng này. Họ gặp trở ngại là vụ khủng hoảng tài chính Âu châu lẫn việc ông Putin trở lại làm Tổng thống có thể làm các thị trường tài chính e ngại nên họ sợ là nếu bán cổ phần lúc này thì chẳng được giá. Nhưng Ngân hàng Trung ương tuyên bố là vẫn xúc tiến rất sớm vì đấy là quyền lợi của xứ sở. Lý do then chốt ở đây là Nga cần tới nguồn đầu tư của thế giới để cải tiến hiệu suất kinh tế ở bên trong.
Vũ Hoàng: Đó là bối cảnh chung của Argentina và Liên bang Nga. Ở giữa hai trường hợp này có Trung Quốc và Việt Nam cũng là nơi mà người ta đang nói đến yêu cầu cải cách hệ thống quốc doanh và phải tư nhân hoá, hoặc cổ phần hóa nói theo lối Việt Nam. Thưa ông, bối cảnh của chuyện này là gì?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Trung Quốc đang vào buổi giao thời trước Đại hội 18, nhưng lãnh đạo xứ này cũng đã thấy nhiều nhược điểm của cơ chế kinh tế chính trị và muốn tiến hành cải cách. Nhất là khi họ biết đà tăng trưởng sẽ giảm sút sau này và thực tế là dù được ưu đãi các tập đoàn nhà nước vẫn cạnh tranh thua kém các tổ hợp tư doanh xứ khác. Vụ Bạc Hy Lai càng khiến họ rà soát lại mô thức Trùng Khánh, vai trò quá lớn và gánh nợ quá nặng của chính quyền các cấp.
Sau nạn tổng suy trầm vừa qua, người ta thấy rằng việc bơm tín dụng và công quỹ vào doanh nghiệp nhà nước chẳng đem lại lợi ích mà còn gây ra tệ nạn tham ô, lãng phí và thổi lên bong bóng đầu cơ cùng lạm phát. Thật ra Việt Nam cũng theo mô thức Trung Quốc và gặp giới hạn tương tự nên lãnh đạo đã nói đến yêu cầu tái cấu trúc lại nền kinh tế, trong đó có hồ sơ nổi cộm là doanh nghiệp nhà nước. Tuy nhiên, từ nói đến làm rồi làm được hay chăng thì còn một chặng đường khá dài cho hai xứ này. Dù sao, tôi không tin rằng giải pháp quốc hữu hóa của Argentina đã được Bắc Kinh hay Hà Nội cho là đáng noi theo. 

Nhược điểm của hệ thống DNNN


ngan-hang-nong-nghiep-250.jpg
Ngân Hàng Nông Nghiệp Agribank, một ngân hàng quốc doanh. Ảnh minh họa. RFA photo
Vũ Hoàng: Kế tiếp phần bối cảnh và bước qua việc phân tích, thưa ông, nói chung thì đâu là nhược điểm của hệ thống doanh nghiệp nhà nước? 
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Ta khởi đi từ cái đầu, từ cách suy nghĩ. Nhiều quốc gia mới bước công nghiệp hóa đã tin là chính quyền phải giữ thế chủ động để định hướng phát triển cho tương lai qua chính sách công nghiệp hơn là dựa vào quy luật thị trường quá rắc rối và bất trắc. Hiện tượng ấy đã thấy tại nhiều nước, dù đã có dân chủ chính trị. Tại các nước độc tài thì lối chọn lựa này càng dễ xảy ra vì không dám có tranh luận để cân nhắc giá trị của từng chiến lược, từng giải pháp.
Nối tiếp cái nếp tư duy theo đó nhà nước luôn luôn sáng suốt hơn thị trường, hơn giới tư doanh hay quần chúng, một số quốc gia mới chọn chiến lược phát triển có định hướng, Nghĩa là đề ra những khu vực nào mà họ tin là ưu tiên vì có sức kéo cao hơn cho cả nền kinh tế quốc dân. Điều đó thì mình cũng hiểu được vì ấn tượng tập trung đầu tư thường có hiệu quả hơn là phân tán.
Rồi từ định hướng ấy, các nước mới tổ chức toàn bộ cơ chế chính trị và kinh tế chung quanh sự phối hợp và bố trí của nhà nước, bộ máy công quyền và các doanh nghiệp. Bên trong tổ chức doanh nghiệp, các ngân hàng giữ vai trò huy động tiết kiệm và điều hướng luồng đầu tư vào các khu vực sản xuất được coi là có sức bật cao nhất. Chúng ta có thấy hiện tượng đó trong các nước Đông Á nối tiếp thành tích vượt bực của Nhật Bản thời hậu chiến.
Vũ Hoàng: Nhưng hình như là lối tư duy rồi chiến lược phát triển có định hướng cùng với cách tổ chức theo ba chân vạc là nhà nước, bộ máy hành chính và doanh nghiệp cũng có nhược điểm và gây ra khủng hoảng như người ta đã thấy tại Đông Á. Có phải vậy không?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Thưa rằng khi tiến hành công nghiệp hóa theo tinh thần chiến đấu, Nhật có xây dựng loại tập đoàn chủ đạo được nhà nước yểm trợ ở đằng sau là những "zaibatsu" rồi "keiretsu". Nối tiếp thì Nam Hàn cũng học theo phép đó với sự thành lập của các "chaebols". Ta gọi chung hiện tượng ấy là "tập đoàn tài phiệt", với doanh nghiệp và ngân hàng kết hợp phương tiện thành từng khối theo hàng dọc để thực thi chiến lược do nhà nước đề ra và yểm trợ.
Chiến lược và tổ chức ấy có đạt kết quả ban đầu mà cũng dẫn tới nạn sung dụng tài nguyên lệch lạc và sự cấu kết mờ ám giữa chính trị và kinh doanh. Đông Á sở dĩ bị khủng hoảng, tại Nhật vào năm 1990 và tại các nước khác vào năm 1997, cũng vì chuyện này. Tuy nhiên, ta cần thấy rõ rằng các tập đoàn ấy thật ra là của tư nhân và sinh hoạt theo quy luật thị trường dưới chế độ dân chủ. Chính là chế độ dân chủ mới cho phép họ thay đổi nhân sự và cải cách kể từ kinh nghiệm tiêu cực và đắt đỏ của thực tế. Trung Quốc và Việt Nam thì không.
Vũ Hoàng: Ông cho là hai xứ này đi sau, học theo mô thức Đông Á nên cũng tập trung tài nguyên và quyền lực vào trong tay nhà nước và các tập đoàn quốc doanh và nay cũng đang gặp thực tế đó?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Vì đi sau, lại giữ độc quyền chính trị, hai quốc gia này áp dụng mô thức Đông Á của các nước đi trước và đang gặp hiện tượng xin gọi là "cái đuôi điều khiển cái đầu".
Nói về cái đầu thì chiến lược, lối tổ chức và chính sách quản lý kinh tế vĩ mô theo kiểu đó dẫn tới lãng phí, bất công, lạm phát và tham nhũng vì các doanh nghiệp được coi là đầu máy chủ đạo không bị cạnh tranh nhờ được bảo vệ. Đó là cái đuôi đã phình nở thành của nợ, những trung tâm kinh tế tốn kém. Nhưng chúng lại điều khiển cái đầu vì sự cấu kết mờ ám giữa quyền lợi kinh tế ở dưới với quyền lực chính trị ở trên và gây ra vấn đề mà khỏi bị trừng phạt. Khi bộ máy chính trị và công quyền thấy ra vấn đề và tính cải sửa chính sách thì lại bị các thế lực này cản trở. Trong một chế độ dân chủ, người ta còn có thể sửa được, độc tài thì khó hơn.

Gây nhiều hậu quả


000_Hkg4401234-250.jpg
Một con tàu của Tập đoàn Vinashin đang được sửa chữa, ảnh minh họa. AFP photo
Vũ Hoàng: Nói về vấn đề, ông có thể trình bày một số thí dụ cụ thể hay không?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Tôi xin đi từ Trung Quốc, vốn dĩ là mẫu mực cho Việt Nam vì đi trước và theo cùng một định hướng chính trị gọi là "xã hội chủ nghĩa".
Ban đầu, doanh nghiệp nhà nước Trung Quốc có thể phát triển mạnh nhờ sự yểm trợ của chính quyền và sự tài trợ của các ngân hàng cũng của nhà nước. Nhưng ba chục năm sau khi cải cách, hệ thống kinh tế quốc doanh vẫn chỉ có thể chiếm hữu thị trường nhờ ưu thế là giá rẻ chứ không là hàng tốt. Các doanh nghiệp quốc tế khai thác nhược điểm của chiến lược đó mà bỏ tiền vào để đầu tư theo lối trao cho doanh nghiệp Trung Quốc cái công đoạn thấp ở dưới.
Kết quả là nhà nước cùng hệ thống quốc doanh và các tổ hợp quốc tế cùng khai thác sức lao động của công nhân với lương thấp và giá rẻ. Nhưng các tập đoàn của nhà nước thì vẫn khó cạnh tranh nổi với các tổ hợp quốc tế. Nguy hiểm nhất là lãnh đạo các tập đoàn này không thấy ra nhu cầu cải tiến để cạnh tranh nhờ được nhà nước bảo vệ và nâng đỡ. Vì đặc quyền kinh doanh, họ còn ra sức củng cố chế độ bảo vệ đó. Trong khi ấy đây là những vấn đề cụ thể mà ta đã thấy ra.
Trước hết, chiến lược phát triển của Trung Quốc và của cả Việt Nam dẫn tới hiện tượng "tăng trưởng để tăng trưởng" mà bất kể đến phẩm chất và khỏi cần cải tiến hiệu năng sản xuất. Hãy nhìn vào thị trường cổ phiếu èo uột của hai xứ này thì ta rõ. Thứ hai, tăng trưởng thiếu hiệu năng thì tất yếu dẫn tới lạm phát trong khi dân chúng lại bị bóc lột vì nhà nước chọn ưu thế cạnh tranh là lương thấp. Lương thấp thì lợi tức không đủ nâng số cầu của thị trường nội địa hầu bù vào sự hao hụt của thị trường xuất khẩu quốc tế. Nhà nước càng sợ nạn suy trầm làm sút giảm xuất khẩu và càng bơm tiền kích thích kinh tế như trong mấy năm qua thì càng gây ra lạm phát. Hậu quả xã hội là người dân nghèo, thu nhập ít lại bị lạm phát bóc lột nhiều nhất.
Vũ Hoàng: Như ông vừa trình bày thì nạn lạm phát cũng là hậu quả từ chiến lược kinh tế sai lầm đến vai trò chủ đạo của hệ thống quốc doanh?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Thưa đúng như vậy vì lạm phát không chỉ là hậu quả của chính sách tiền tệ mà còn xuất hiện dưới một dạng khác là sức mua sút kém của đồng bạc vì hiệu suất đầu tư quá thấp, nhất là của quốc doanh. Vì doanh nghiệp nhà nước Trung Quốc giữ vai trò chủ đạo và được ưu tiên tài trợ, nhà nước càng tài trợ, càng dồn tiền kích thích kinh tế qua hệ thống quốc doanh lại càng gây ra lạm phát. Hậu quả thứ hai cũng đã xảy ra tại hai xứ này là nạn bong bóng đầu cơ.
Vũ Hoàng: Ta cùng thấy ra hiện tượng bong bóng trên thị trường bất động sản của Việt Nam và Trung Quốc. Ông cho rằng đấy cũng là vấn đề xuất phát từ hệ thống doanh nghiệp nhà nước?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Thưa rằng lý do đầu tiên là từ chính sách quản lý đất đai nằm trong tay nhà nước các cấp và từ ưu thế của doanh nghiệp nhà nước. Khi được bơm tiền với lãi suất rẻ các doanh nghiệp này có cơ hội trục lợi nhờ chính sách đất đai và tiền tệ với hậu quả là cướp đất của dân để thổi lên bong bóng địa ốc.
Tại Trung Quốc, khi lạm phát bùng nổ, doanh nghiệp nhà nước còn lao về phía trước là sản xuất cực nhiều rồi cất vào kho để phòng ngừa. Vì thế, trái bóng đầu cơ không chỉ là bất động sản mà còn là những kho hàng ế ẩm có ngày mất  giá làm doanh nghiệp và ngân hàng sẽ theo nhau phá sản. Đấy là hiện tượng kinh tế khá phổ biến. Hiện tượng xã hội nguy khốn hơn thế chính là "chủ nghĩa tư bản thân tộc" khi chủ nghĩa tư bản nhà nước phát triển cùng nạn độc tài chính trị.
Vũ Hoàng: Xin ông giải thích cho hiện tượng này. Chủ nghĩa tư bản thân tộc là gì?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Nhờ nắm độc quyền chính trị, bộ máy nhân sự của đảng và nhà nước đưa gia đình vào thao túng hệ thống doanh nghiệp nhà nước mà không ai lãnh trách nhiệm. Sở dĩ như vậy vì nhóm chính trị nào ở trên cũng có khu vực kinh doanh của thân tộc hay vây cánh của mình ở dưới. Họ gọi là đồng thuận chứ thực tế thì chia nhau từng vùng khai thác.
Khi có lạm dụng quá đáng và tham ô quá nặng thì người ta phô diễn chiến dịch diệt tham nhũng mà thực ra là chỉ phân bố lại vùng khai thác của các phe phái. Như tập đoàn điện lược nhà nước ở trong tay ông thủ tướng có thể lập ra ngân hàng cổ phần hay công ty vệ tinh có hình thức pháp lý là tư doanh mà chỉ là các trung tâm vun quét quyền lợi cho vây cánh của ông ta và cản trở mọi ý hướng cải cách. Kết luận thì người ta phải sửa từ cái đầu, từ quan niệm về vai trò của nhà nước rồi mới cải sửa được ung nhọt của các doanh nghiệp nhà nước.
Vũ Hoàng: Xin cảm tạ chuyên gia Nguyễn-Xuân Nghĩa về cuộc phỏng vấn này.

Câu chuyện 16 tấn vàng tháng 4-1975


Từ trái sang: ông Nguyễn Văn Binh, ông Nguyễn Hữu Hạnh, ông Dương Văn Minh, ông Nguyễn Văn Hảo (đứng phía sau ông Minh) và ông Vũ Văn Mẫu đang nói chuyện với đại diện quân giải phóng trưa 30-4-1975. (Ảnh do gia đình nhà báo Boris Gallash tặng đại tá chính ủy Bùi Văn Tùng)
TT - Kế hoạch chuyển 16 tấn vàng ra khỏi VN đã không thành. Chiếc máy bay của không quân Mỹ cất cánh từ Tân Sơn Nhất quay lại căn cứ Clark (Philippines) ngày 27-4 hoàn toàn trống rỗng. Đó cũng là lúc quân giải phóng tiến sát Sài Gòn.
16 tấn vàng vẫn nằm trong kho cho đến trưa 30-4-1975.
“Tôi đến đây vì 16 tấn vàng...”
Khoảng 8g ngày 30-4, những chiếc xe tăng T54 đầu tiên thuộc lữ đoàn 203 của quân giải phóng lao nhanh về hướng cầu Sài Gòn.
Cùng lúc đó, tổng thống Dương Văn Minh (lên nắm quyền thay ông Trần Văn Hương ngày 28-4), phó tổng thống Nguyễn Văn Huyền, thủ tướng Vũ Văn Mẫu, chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh, tổng trưởng thông tin Lý Quí Chung cùng những người thuộc “nhóm ông Minh” và lực lượng thứ ba đang có mặt đông đủ tại phủ thủ tướng (số 7 Lê Duẩn hiện nay). Công việc quan trọng nhất của ông Minh và cộng sự lúc này là soạn thảo và thu âm lời tuyên bố về việc ngưng bắn, chờ bàn giao chính quyền cho chính phủ cách mạng.
Trong khi thủ tướng Vũ Văn Mẫu đang thảo lời tuyên bố nói trên thì có một nhân vật xuất hiện. Đó là tiến sĩ kinh tế Nguyễn Văn Hảo. Ông Hảo là phó thủ tướng đặc trách sản xuất kiêm tổng trưởng canh nông và kỹ nghệ của chính phủ Nguyễn Bá Cẩn, nên khi ông Minh lên làm tổng thống, ông Hảo sẽ không còn quyền hành chức trách nữa. Vậy ông đến đây để làm gì? Dân biểu Nguyễn Văn Binh (có mặt tại phủ thủ tướng và dinh Độc Lập ngày 30-4-1975) kể lại với Tuổi Trẻ vào tháng 4-1995:
“...Lúc đó tôi đang trò chuyện với tổng thống Dương Văn Minh. Cuộc trò chuyện phải tạm dừng vì có người cần gặp tôi ngoài cổng. Đó là tiến sĩ Nguyễn Văn Hảo. Ông Hảo lúc đó đang phân bua gì đó với tốp lính gác. Thấy tôi bước ra, ông Hảo liền nói:
- Anh Binh, tôi cần gặp đại tướng có chuyện quan trọng, liên quan đến khoản tài sản lớn của quốc gia.
- Tài sản gì?
- Vàng! Tôi đến đây vì chuyện đó...
Tôi đưa ông Hảo vào gặp tổng thống Dương Văn Minh và tiến sĩ kinh tế Nguyễn Văn Diệp. Sau đó, ông Hảo và ông Diệp trao đổi khá lâu về chuyện 16 tấn vàng mà ông Hảo biết rất rõ”.  
9g30, đoàn xe đưa ông Dương Văn Minh và cộng sự từ phủ thủ tướng về dinh Độc Lập. Ông Nguyễn Văn Hảo cũng đi theo.
Gần hai tiếng đồng hồ sau, xe tăng quân giải phóng tiến vào sân dinh. Ông Minh, ông Huyền, ông Mẫu, ông Binh và hơn 10 người khác (kể cả ông Nguyễn Văn Hảo) bị tạm giữ cho đến chiều 2-5-1975, sau khi đại diện Ủy ban quân quản tuyên bố: “Kể từ giờ phút này, các anh là khách của chúng tôi, các anh sẽ được tự do về nhà sống trong hòa bình”.
Nhưng trước khi được trả tự do vào tối 2-5, ông Nguyễn Văn Hảo cứ đi đi lại lại trong phòng, với “tâm sự” về 16 tấn vàng chưa được ai lưu ý. Khi biết ông Minh, ông Huyền, ông Mẫu được mời lên gặp gỡ riêng với tướng Trần Văn Trà, ông Hảo cũng đã đề nghị được làm việc về một chuyện quan trọng. Cuối cùng, ông Hảo đã được mời lên lầu gặp lãnh đạo Ủy ban quân quản thành phố Sài Gòn - Gia Định. Câu chuyện liên quan đến 16 tấn vàng đã được ông Hảo trình bày chi tiết và đề nghị Ủy ban quân quản tiến hành tiếp quản và kiểm kê ngay.
Tiếp quản kho vàng 16 tấn vàng lúc đó nằm ở đâu?
Ông Hoàng Minh Duyệt - Ảnh: T.T.D.
Vẫn nằm ở trụ sở Ngân hàng Quốc gia. Cả hai chi tiết mà Frank Snepp và tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng nêu ra trong Cuộc tháo chạy tán loạn và Hồ sơ mật dinh Độc Lập đều thiếu chính xác. Không có chuyện 16 tấn vàng đã được đóng thùng sẵn (chờ chở đi) và lại càng không có chuyện “số vàng ấy nằm ở sân bay khi quân của tướng Dũng tràn vào Tân Sơn Nhất”.
Nó vẫn nằm nguyên vẹn dưới tầng hầm ở số 17 Bến Chương Dương.
Vào chiều 30-4, sau khi tổng thống Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng và Sài Gòn được giải phóng hoàn toàn, trụ sở Ngân hàng Quốc gia vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt bởi các nhân viên ngân hàng và các cảnh sát viên, dưới sự chỉ huy của một thiếu tá. Họ đã không rời vị trí vì nhiệm vụ của họ là bảo vệ an toàn kho tiền và vàng dự trữ, không để nó bị xâm nhập, cướp phá giống như nhiều tòa nhà và trụ sở lân cận. Họ giữ vị trí cho đến khi những người lính giải phóng xuất hiện.
Người kể chi tiết đó là ông Hoàng Minh Duyệt, chỉ huy phó đơn vị tiếp quản Ngân hàng Quốc gia. Là chuẩn úy thuộc lực lượng công an vũ trang, ông Duyệt được điều động vào Tây Ninh, công tác tại đơn vị C282 Q.
“Chúng tôi được giao nhiệm vụ vào tiếp quản các ngân hàng ở Sài Gòn - Gia Định. Chiều tối 30-4, đơn vị chúng tôi vào tới nội thành và tạm trú tại Trường Cao Thắng. Lúc đó trong Trường Cao Thắng có rất đông đồng bào miền Trung di tản cũng tạm trú ở đó. Thoạt đầu bà con rất sợ chúng tôi (chắc do tin đồn Việt cộng sẽ “tắm máu”), nhiều thiếu niên bỏ trốn khi chúng tôi vào. Nhưng rồi tối đó, chúng tôi cùng đồng bào trò chuyện ca hát suốt đêm...
Sáng 1-5, theo phân công, đơn vị chúng tôi đến trụ sở Ngân hàng Quốc gia số 17 Bến Chương Dương. Trước cửa trụ sở lúc đó ngổn ngang súng ống, quần áo, đồ đạc nhà binh. Chúng tôi tiến vào bên trong ngân hàng. Các nhân viên bảo vệ ngân hàng vẫn còn đó, kể cả viên thiếu tá cảnh sát.
Chúng tôi cho họ về nhà và triển khai đội hình bảo vệ tòa nhà. Lúc ấy, thú thật là chúng tôi không hề biết trong đó có 16 tấn vàng, chỉ biết đây là mục tiêu cần bảo vệ nghiêm ngặt trong những ngày đầu giải phóng. Tôi cũng không biết ông Nguyễn Văn Hảo là ai, nhưng chúng tôi được lệnh của cấp trên là phải cử hai chiến sĩ đi bảo vệ ông Hảo. Vào thời gian ấy, tôi thấy ông Hảo thỉnh thoảng có đến ngân hàng làm việc gì đó.
Tôi chỉ biết được tầng hầm chứa vàng ở đây khi tham gia nhóm kiểm kê. Nhóm kiểm kê lúc đó có tôi, anh Lân và anh em trong đơn vị; về phía Ban kinh tài có anh Huỳnh Kỳ Thanh, cô Tiếp... Về phía Ngân hàng Quốc gia có hai anh viên chức cũ ở đây là anh Huỳnh Bửu Sơn và anh Lê Minh Kiêm.
Tầng hầm chứa vàng sáng choang, khá rộng, rộng đến mức có thể... đá bóng được. Tiền và vàng được cất giữ trong những tủ sắt đặt trong các hầm. Mỗi cửa hầm đều có ổ khóa riêng, sau lớp cửa đó là cửa hầm tự động với khóa bằng mã số. Lần đầu tiên tôi thấy vàng nhiều như thế, thấy được những thỏi vàng như thế.
Tôi thò tay định cầm thử một thỏi lên, anh Huỳnh Bửu Sơn thấy vậy phì cười: “Không lấy thế thì khó mà nhấc được”. Quả thật, một thỏi vàng coi nhỏ vậy mà nặng khoảng 13kg. Tôi lại thấy nhiều loại đồng tiền vàng rất đẹp, rất lạ và nghe nói rất quí, cả những cúc áo bằng vàng thật độc đáo.
Chúng tôi nhìn rất thích nhưng chẳng ai “xơ múi” dù chỉ một đồng tiền vàng. Mà thật ra không ai trong chúng tôi có ý nghĩ gì bậy bạ, bởi mọi người đều rất vô tư và trong sáng. Cả những anh em viên chức cũ của ngân hàng cũng vậy, như anh Huỳnh Bửu Sơn chẳng hạn. Tôi và Sơn lúc ấy còn rất trẻ và cùng lứa tuổi với nhau.
Chỉ cách đó vài hôm, chúng tôi là hai người thuộc hai chế độ khác nhau, còn bây giờ chúng tôi hay ngồi đánh cờ và tâm sự với nhau trong hòa bình... Sơn nói: “Mình sẽ không ra đi, mình ở lại VN và góp chút sức mình cho xứ sở...”.
Chúng tôi lúc ấy ngồi trên một đống vàng, nhưng những khao khát xen lẫn suy tư về ngày mai còn nặng hơn số vàng 16 tấn kia”.

Ông Hoàng Minh Duyệt đã nhắc đến ông Huỳnh Bửu Sơn, người quản lý kho vàng nhiều năm với tư cách là lãnh đạo Nha phát hành Ngân hàng Quốc gia. Trong số báo tới, chúng ta sẽ nghe câu chuyện và tâm sự của ông Huỳnh Bửu Sơn trong những ngày đó, cũng như chi tiết về cuộc kiểm kê kho vàng lần cuối cùng trước khi giao cho chính quyền cách mạng.
------------

Cưỡng chế đất Văn Giang


24.4.2012: TT TRỰC TIẾP VỤ CƯỚP ĐẤT TẠI HUYỆN VĂN GIANG - HƯNG YÊN



Từ 4h30, an ninh và lực lượng khác đã có mặt khắp các ngõ ngách trong làng.

Mặc dù bị mất điện từ 4h30 sáng nhưng 5h15 loa của xã đang vang lên về vấn đề cưỡng chế. Đoàn xe máy xúc, ủi đang chạy trên đê đường 195 hướng về bờ kênh Bắc Hưng Hải để tiến vào khu vực cưỡng chế.

- Theo bà con nói ngay tại đầu dốc xuống xóm 1 Xuân Quan có nhiều công an, đầu gấu gác ở trên đê 195 rẽ vào xóm 1.

Loa phóng thanh đọc các văn bản quyết định cưỡng chế và cấm người dân không được ra nơi cưỡng chế.

5h39: xã Phụng Công báo có người bị công an đánh.

5h41: Lửa đã cháy trên cánh đồng Xóm 3 xã Xuân Quan.
An ninh và công an mặc thường phục có mặt khắp nơi.

CẤP BÁO: 06h10 - 06h20 Phía xã Phụng Công có tiếng nổ liên hồi trong 5 phút. Có thể là tiếng súng AK.

6h28: Công an quân phục đi quần thảo khắp các ngõ xóm. Lùng sục khắp các vườn nhà.

Đã thấy nhiều xe ô tô to chở công an trên đê 195 tiến vào khu vực xã Phụng Công.

Bà con nông dân Xuân Quan đã bị lực lượng an ninh, công an, đầu gấu xã hội đen cô lập.

Có tin cho biết Bà Lê Hiền Đức đã bị ngăn cản và đuổi ra khỏi khu vực.

Nông dân tiếp tục đổ về yểm trợ nhau.
Các ngả đường ra cánh đồng đã được chất củi kín, sẵn sàng phóng hỏa.


Theo bà con ở hiện trường cho biết: một số bà con nông dân Phụng Công đã bị bắt lên xe. Đã có 10 người bị bắt, khóa tay xịt hơi cay vào mặt đe dọa và thả ra. Một số người bị ngất xỉu.

Một nguồn tin nói có bà con bị thương vào cánh tay.
Lửa cháy lớn ở con đường độc đạo dẫn vào khu cưỡng chế.

Lương thực, bánh mỳ của dân đã bị công an ném xuống ao.





TIN TỔNG HỢP:

5h sáng cảnh sát đã tiến vào cánh đồng Phụng Công, Xuân Quan. Bà con Phung Công đã đốt lửa chặn đường.

Tình hình hiện tại là có 10 bà con bên Phụng Công đã bị bắt lên xe. Lực lượng cảnh sát có trang bị lá chắn, dùi cui, súng ak. Lựu đạn hơi cay ném vào bà con dồn dập, khói kín cả cánh đồng, lưả cháy loang như chiến tranh, rồi cảnh sát dàn hàng ngang như đội ngũ quân Lã Mã đợt này tiến lên, rồi đến đợt sau xông vào bà con dùng dùi cui vụt. Một số người bị đánh ngã quỵ đã bị bắt đi.Họ tóm tay chân thô bạo lôi những người bị bắt lên xe.

Hiện nay cảnh sát đang tụ lại đợi tiếp tế thêm lựu đạn cay vì đã dùng hết. Khoảng 500 cảnh sát lá chắn dùi cui đang tụ tròn trên cánh đồng để chuẩn bị cho đợt đàn áp tiếp theo. Một lực lượng cảnh sát khác đã khóa đường về của bà con, hiện nay một số vài trăm bà con bị cô lập giữa cánh đồng. Những người dân nào đi qua chốt chặn đều bị cảnh sát dùng dùi cui chọc vào bánh xe hoặc dọa đánh.

Nhiều tiếng khóc của bà con, phụ nữ, trẻ em vang khắp cánh đồng rất ai oán.



Cập nhât:

7h10: Cảnh sát chặn một chốt tại khu vực đang xây cầu. Bà con xã Phụng Công tràn qua đồng để nhập với bà con Xuân Quan. Cụ bà Lê Hiền Đức có mặt trong đoàn người.

07h19: Có tiếng mấy loạt súng lại vang lên.
Tiếng loa vẫn ra rả sắp các xã.

07h27: Bà Lê Hiền Đức đang hiên ngang đối thoại với lực lượng cưỡng chế. Bà con quây xung quanh Bà Đức.

Hình ảnh trực tiếp từ hiện trường:



7h55: Bà con Dương Nội (Hà Nội) và Bắc Ninh đã kéo đến chung sức chung lòng với bà con Xuân Quan, Phụng Công, Cửu Cao.

08h00: Lực lượng cưỡng chế quá đông tới 3000 ngàn người, chúng dùng hơi cay, dùi cui ... để chia cắt dân, chặn đứng các ngả vào cánh đồng. Máy ủi đã vào san đất.

Đoàn xe của chủ tịch Ecopark Hà đang từ khu đã xây của Ecopark đang tiến về khu vực mới cánh đồng Xuân Quan. An ninh thành phố đang liên tục gọi điện ép cụ Lê Hiền Đức về HN.




Bà con Dương Nội và Bắc Ninh sau nhiều vòng thoát lưới bổ vây của công an trên quốc lộ đã tiến được vào nhập đoàn cùng Văn Giang.

08h10: Xe của Chủ tịch Hà Ecopark đang đi vê phía UBND. Băng đỏ khắp nẻo đường.

08h20: Có thêm một đoàn bà con Bắc Ninh kéo đến chia sẻ với Xuân Quan. Mặt trận Xuân Quan vẫn vững.

Xe mắc 2 loa tuyên truyền, chạy khắp các xã các thôn

8h30: Hiện có thông tin là khoảng 7-10 người bị bắt trong đó đã xác minh được những người sau: - Anh Hùng – Uyên thôn Đại xã Phụng Công; - Chị Tảo Thơm thôn Đào xã Phụng Công; - Chị Sửu thôn Đào xã Phụng Công.

8h47: Xe ủi đã bắt đầu làm việc. Càn xóm 11 Xuân Quan - nơi các hộ dân đã nhận tiền đền bù.

Lúc 9h30, có 1096 độc giả cùng online trang NXD - Blog. Hôm nay là Sinh nhật Lâm Khang chủ nhân.

9h12: Cảnh sát cơ động đã tiến sát làng Xuân Quan lập hàng rào cho máy xúc và máy ủi đào mương, lấp ruộng. Bà con nông dân đã tấn công lại đám cảnh sát phải lấy khiên che chắn.

9h35: Lực lượng CA ném đạn hơi cai mù mịt xung quanh nhà dân và đánh người.

10h05: Bà Lê Hiền Đức vẫn còn ở cánh đồng cùng bà con. Lúc 9h30, khi lực lượng cưỡng chế bắn đạn hơi cay, bà con đã mắng các em an ninh trẻ: Chúng mày ngu quá! Chúng mày đem súng ống bắn vào dân, cướp đất của cha mẹ chúng mày cho bọn quan chức tham nhũng. Nhiều anh em an ninh trẻ đã khóc.

Xã Xuân Quan có hai người bị trúng đạn hơi cay. Một trong hai người bị đạn bắn vào chân, gây chảy máu.

Tiếp cận bên ngoài sào huyệt Ecopark để ghi nhận CSCĐ bảo vệ Ecopark:

Cảnh sát cơ động ăn cơm dân không bảo vệ dân, mà bảo vệ cho doanh nghiệp cướp đất dân



10h45: Một số bà con cho biết lực lượng an ninh tỉnh Hưng Yên vừa chia nhau tiền bổi dưỡng tại hiện trường và chuẩn bị rút. Lực lượng cưỡng chế vẫn tiếp tục bám hiện trường. Chúng lập một hàng rào bao lấy khu dân làng ở.

Các lực lượng an ninh rút vào quán xá, bóng râm nghỉ ngơi:




Rất nhiều xe thùng chở tội phạm được điều đến hiện trường
Xe cứu thương chở cơm hộp đến cho cảnh sát cơ động

Ngồi ăn la liệt ngay Đài Tổ quốc ghi công

VIDEO TOÀN CẢNH CƯỠNG CHẾ SÁNG NAY






12h00: Xin phép bà con đi ăn trưa. 13h00 tiếp tục cập nhật.

Trưa, di chuyển, mệt quá ngủ thiếp đi, quên mất lời hẹn 13h00, mong bà con thông cảm. 

13h45: Xe ủi tiếp tục càn quét, phá cây tại các khu ruộng của bà con giáp trạm xá xã Xuân quan.

Hoa Tễu tự mua mừng Sinh nhật
Bài này được đưa lên lúc 5h29 sáng sớm nay, đến 14h30 cùng ngày đã có 52.582 lượt xem, với 187 comments được chọn để đưa lên. Xin cám ơn bà con đã quan tâm đến hiện tình của bà con Văn Giang. 

Theo 1 nguồn tin cho biết, bà con các tỉnh lân cận tiếp tục kéo về Văn Giang để có mặt tại đây vào chiều nay. 100 người dân Vinh cũng đã lên tàu xe để ra Văn Giang trong chiều tối nay.

Bà con Văn Giang đã nói với đài RFA, sáng nay, dưới đây:

Vào lúc 8 giờ 30 sáng, một người dân xã Xuân Quan cho chúng tôi biết tình hình sự việc như sau:

Người dân: Hiện tại bây giờ nó xé lẻ dân ra, đông lắm, khoảng 3000, hơn 3000 thằng, nó mặc toàn quân phục, nó mang mã tấu nó đến để xé lẻ dân ra từng tí một, nó đàn áp nó có khoảng 40 xe, vừa cẩu, vừa máy ủi máy xúc nó đã bắt đầu ủi của dân rồi.

Việt Hà: Chị có thể cho biết vụ cưỡng chế bắt đầu từ mấy giờ không?

Người dân: Cưỡng chế là bắt đầu từ 7 giờ 30, nhưng sáng nay lúc đó tôi không nhầm là 5 giờ 30, nó mang một đoàn đến công an, bộ đội mang trang phục, rồi xã hội đen nhiều lắm, nó mang mã tấu, nó đeo chắn ở đằng trước.

Họ đến cản dân, đàn áp dân, đe dân. Dân đuổi chúng nó ra và bảo đất của chúng tôi, chúng tôi chưa bán ruộng, chưa lấy tiền, nhưng bây giờ họ đã bắt 4 hay 5 người của chúng tôi rồi.

Việt Hà: Họ có đánh dân không ạ?

Người dân: Lúc hỗn loạn đó, dân cũng cầm đất đả, thì nó cũng lại cầm đất nó đả lại dân. Nó có mã tấu dùi cui, nó cầm gạch đả dân, rồi cầm cả chai lọ đả dân, nó cầm cả súng.

Nổ súng uy hiếp

Việt Hà: Họ có bắn dân không?

Người dân: Nó chưa bắn, nó toàn bắn lên trời để cho dân sợ.

Việt Hà: Có ai bị thương không ạ?

Người dân: Hiện nay thì dân cũng lùi lại, không ai bị thương nhưng hiện nay có 5, 6 người bị bắt không biết xuống huyện hay tỉnh thì có đánh không tôi không biết. Nhưng người của mình cầm vũ khí thô sơ, cả xăng nữa, rồi nó ném lại thì người của dân bị cháy, cháy hết áo, có người bị bỏng mặt.

Người dân địa phương cho biết đến 9 giờ sáng ngày 24 tháng 3, lực lượng của chính quyền đã dồn toàn bộ người dân ra khỏi cánh đồng và các máy ủi, máy xúc đã ủi gần như toàn bộ cánh đồng 70 ha của xã Xuân Quan. (Nguồn: RFA Việt ngữ). HẾT TRÍCH

Đào tạo mất cân đối


Kỳ 1: Kinh tế, y - dược bùng phát
TT - Đi cùng bùng phát chỉ tiêu các ngành kinh tế, y dược là sự lặng lẽ lùi bước của các ngành nhóm kỹ thuật công nghệ, nông nghiệp...
Giờ thực hành của học sinh năm 2 trung cấp điều dưỡng của Đại học Nguyễn Tất Thành, TP.HCM - Ảnh: NHƯ HÙNG
Mất cân đối về cơ cấu ngành tuyển sinh và đào tạo, chỉ tiêu tuyển sinh không hợp lý giữa các ngành - đó là hai trong số những hạn chế đã được Bộ GD-ĐT nêu ra tại Hội nghị các trường ĐH, CĐ tổ chức tháng 2 vừa qua.
Ngành kỹ thuật lùi bước
10 năm hoạt động, cái tên Trường trung cấp tư thục Vạn Tường (TP.HCM) gắn liền với ngành công nghệ thực phẩm, KCS (kiểm định chất lượng sản phẩm)... Những năm gần đây, ngành KCS không còn người học. Năm 2011, chỉ có 26 HS đăng ký ngành công nghiệp thực phẩm, không thể mở lớp, trường đành phải chuyển HS sang ngành khác. Ngoại trừ Trường ĐH Công nghiệp thực phẩm TP.HCM, việc tuyển sinh thực phẩm bậc trung cấp ở nhiều trường tại TP.HCM ngày càng khó khăn. Và cùng lúc phải ngậm ngùi ngưng đào tạo ngành thế mạnh của trường mình, Trường trung cấp Vạn Tường đầu tư cho hai ngành dược và điều dưỡng và đã bắt đầu đào tạo 70 chỉ tiêu hai ngành này. Cô Bùi Thị Nguyệt Ánh, chủ tịch HĐQT, nguyên hiệu trưởng trường, cho biết: “Nếu như trước đây ngân hàng, kế toán, xuất nhập khẩu... là ngành nóng, nay ngành điều dưỡng và dược là hai ngành được người học hỏi thăm nhiều nhất”.
TS Lê Viết Khuyến - nguyên phó vụ trưởng Vụ Giáo dục ĐH (Bộ Giáo dục - đào tạo) - kể về Trường ĐH Công nghiệp ở một tỉnh phía Bắc được nâng cấp từ trường CĐ khai thác mỏ bắt đầu mở rộng đào tạo sang các ngành công nghệ kỹ thuật, kế toán... Tuy nhiên, mùa tuyển sinh 2011 cả trường chỉ tuyển vỏn vẹn 17 thí sinh theo học ngành khai thác mỏ - ngành truyền thống và là thế mạnh của nhà trường trên tổng số hơn 2.000 chỉ tiêu tuyển sinh ĐH, CĐ. Bù vào số lượng hạn chế của ngành khai thác mỏ, ngành kế toán lại chiếm thế áp đảo với số tuyển mới lên đến 60-70% quy mô đào tạo của năm. Không phải đến bây giờ, cách đây ba năm các nhà quản lý đào tạo đã bắt đầu lên tiếng trước sự “thất thế” của các ngành nhóm kỹ thuật.
Theo thống kê của Bộ GD-ĐT, trong tổng số 416 trường ĐH, CĐ tuyển sinh năm 2011, có 248 trường có tuyển sinh một trong bốn ngành: kinh tế, quản trị kinh doanh, tài chính ngân hàng, kế toán, chiếm gần 60% số trường. Chỉ tiêu dành cho các ngành nói trên chiếm đến 38% tổng chỉ tiêu; 62% còn lại chia cho tất cả các ngành còn lại. Vì số trường có đào tạo nhóm ngành này nhiều nên tỉ lệ hồ sơ đăng ký dự thi ĐH, CĐ bình quân trong ba năm 2009-2011 vào bốn ngành này chiếm đến 41% tổng số hồ sơ đăng ký dự thi. Không nói ra nhưng ai cũng hiểu thực tế ở các trường đào tạo đa ngành, chỉ tiêu dư dôi từ các ngành khó tuyển sẽ được chuyển sang các ngành dễ tuyển (như kinh tế, y dược). Đến đầu ra, các trường mua phôi bằng theo tổng số HS tốt nghiệp. Đây là kẽ hở trong khâu quản lý chỉ tiêu, đào tạo và cấp bằng, và cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự mất cân đối trong đào tạo nhân lực các ngành nghề.
Bùng phát đào tạo y dược
Chọn lựa hàng đầu vẫn là ngành kinh tế
Con số thống kê đến hơn 40% thí sinh thi ĐH chọn lựa các ngành kinh tế mà Bộ Giáo dục - đào tạo lần đầu đưa ra dường như không tạo sức ép nào đối với thí sinh. Thống kê sơ bộ từ các đơn vị tiếp nhận hồ sơ, các trường THPT, sự lựa chọn hàng đầu của lứa thí sinh năm 2012 vẫn là ngành kinh tế.
Trong cuộc khảo sát do chính Bộ Giáo dục - đào tạo đang thực hiện nhằm thăm dò về “ngành nghề mà thí sinh coi là nóng và khoái nhất hiện nay”, nhóm ngành kinh tế - tài chính - quản trị kinh doanh vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối với gần 60% lựa chọn. Thống kê cụ thể trên 103.501 phiếu tính đến ngày 17-4, có 37,98% thí sinh “khoái” ngành kinh tế, và 21,38% chọn ngành quản trị kinh doanh. Ngoài ra, 17% bị hấp dẫn bởi ngành y dược, chỉ còn lại hơn 23% lựa chọn cho toàn bộ các ngành nghề còn lại.
Theo thống kê của Bộ GD-ĐT, số lượng HS nhập học bậc TCCN các ngành y dược năm 2011 chiếm 30,6% HS nhập học. Tỉ lệ này ở nhóm ngành kinh tế cũng bằng 30,6%. Có 40 trường trung cấp, 13 trường ĐH-CĐ ngoài công lập có các ngành sức khỏe (chủ yếu là ngành dược sĩ và điều dưỡng). Chỉ riêng trên địa bàn TP.HCM hiện có đến 20 trường ĐH, CĐ và TCCN có đào tạo nhóm ngành y dược, trong đó chỉ có bốn trường công lập.
Trường TC kinh tế kỹ thuật Phương Nam, trường tư thục đầu tiên đào tạo ngành y dược tại TP.HCM, cũng là trường có quy mô đào tạo hai ngành dược sĩ và điều dưỡng lớn nhất TP.HCM. Năm 2011, trong 2.000 chỉ tiêu (cho 11 ngành) của trường này, chỉ tiêu hai ngành dược và điều dưỡng chiếm đến 1.300. Trường trung cấp Đông Nam Á có 1.970 chỉ tiêu cho sáu ngành, 1.000 chỉ tiêu dành cho hai ngành điều dưỡng và dược. Học phí các ngành y dược các trường tư thục hiện nay ở mức 8,5 - 11 triệu đồng/năm. Đây là mức học phí các ngành nhóm kỹ thuật không dám “mơ” nhưng vẫn dễ tuyển sinh hơn so với các ngành khác.
Trong khi đó, ở những trường công chuyên đào tạo ngành y dược, nơi vốn có ưu thế về chuyên môn, đội ngũ giảng viên và cơ sở vật chất vẫn giữ mức chỉ tiêu khiêm tốn. Hệ trung cấp Trường ĐH Y dược TP.HCM năm 2011 chỉ tuyển 1.040 chỉ tiêu cho 12 ngành đều thuộc nhóm y dược. Hệ trung cấp Trường ĐH Y khoa Phạm Ngọc Thạch chỉ tiêu đào tạo trung cấp cũng chỉ dừng lại ở mức 400 cho hai ngành. Hệ trung cấp Trường CĐ Y tế Đồng Nai chỉ tuyển 330 HS vào sáu ngành. Trường CĐ Y tế Tiền Giang cũng chỉ tuyển 160 HS trung cấp cho sáu ngành. Một trong những lý do các trường không mở rộng chỉ tiêu (dù có điều kiện) là “ngành y tế đụng đến sức khỏe con người, không thể tuyển tràn lan được”...
Thực tế tuyển sinh và đào tạo cho thấy sự bùng phát chỉ tiêu các ngành y dược, kinh tế có liên quan với sự phát triển nhanh chóng các trường ngoài công lập. Ngành kinh tế đầu tư thấp, chi phí đào tạo cũng thấp, nguồn tuyển dồi dào nên cả trường công lẫn tư đều dồn chỉ tiêu vào đó. Còn ngành y dược có thể thu học phí cao và điều này cũng chỉ dễ thực hiện ở trường tư. Như phân tích của TS Nguyễn Toàn, hiệu trưởng Trường CĐ Công nghệ Thủ Đức: “Ngoại trừ các trường được Nhà nước đầu tư chuyên đào tạo ngành y dược, các trường công không dám mở rộng đào tạo ngành này. Mức học phí trung cấp ở trường công lập khoảng 3 triệu đồng/năm, khó có thể đủ để đảm bảo chất lượng đào tạo ngành y dược”.
Trưởng phòng đào tạo một trường CĐ tại TP.HCM cho rằng trong cuộc cạnh tranh trải thảm mời cán bộ đào tạo ngành y dược, các trường tư cũng chiếm ưu thế hơn trường công. Một trường tư thục có thể mời cán bộ, giảng viên tuổi nghỉ hưu về trường mình nhưng các trường công không được làm vậy...”. Đó là lý do số lượng các trường ngoài công lập đang cùng nhau mở mã ngành điều dưỡng, dược sĩ trung học. Nghịch lý tiếp diễn: trong khi bộ khuyến cáo trước sự gia tăng chỉ tiêu nhóm ngành này, số lượng trường được cho phép đào tạo y dược bậc trung cấp vẫn tăng vùn vụt gần như chưa gặp cản ngại nào... Đi kèm thực tế này là câu hỏi băn khoăn về chất lượng đào tạo của nó.

Đồ điên, có công an đâu mà dừng đèn đỏ?

Đâu có công an mà dừng đèn đỏ? (ảnh minh họa)
Đâu có công an mà dừng đèn đỏ? (ảnh minh họa)

 - Câu mắng này, tôi đã phải nghe không dưới chục lần khi dừng đèn đỏ, cùng với nó là ánh mắt hậm hực của khá nhiều người xung quanh.






Trưa 19/4, khi xe tôi đến trước vạch sơn ở một ngã tư trục Phố Huế - Hàng Bài (Hà Nội) thì đèn vàng tắt, đèn đỏ bật lên.

Bị mắng vì đi đúng luật


Tôi dừng xe. Lập tức phía sau dội lên tiếng còi của ba bốn chiếc xe máy khác, bấm liên hồi với sắc thái giục giã và cáu bẳn. Rồi một tiếng chửi: “Điên à? Làm gì có công an mà dừng? Làm bố mày cũng phải dừng theo”.  Tôi ngoái lại, thấy người vừa mắng mình là hai thanh niên chở nhau trên chiếc Air Blade, mặt mũi ngổ ngáo. Họ rất tức giận vì có tôi đứng phía trước nên không vượt đèn đỏ được.

Đây không phải lần đầu tiên tôi bị mắng vì “tội” tuân thủ luật giao thông. Có lần, tôi bị một quý ông mặc áo vét, sơ mi trắng tinh, thắt cà vạt rất lịch sự, nói như tát nước vào mặt: “Đúng là đồ kỳ đà cản mũi, vớ va vớ vẩn. Lần sau không đi thì dẹp sang một bên cho người ta đi”. Những lần khác, nếu dừng xe khi đèn vừa chớm đỏ mà không có bóng áo vàng của các anh công an giao thông thì dù không bị mắng, tôi vẫn hay nhận được những cái lườm sắc lẻm hay ánh mắt tức tối, hậm hực của những người đằng sau, chỉ vì tôi mà không vượt được đèn đỏ.

“Có lần em còn bị một anh đi xe máy phía sau giơ chân đạp mạnh, em ngã dúi xuống đường, trợt cả đầu gối”, Vân, cô sinh viên năm thứ hai, kể, “Em sợ quá, từ đó cứ đến gần ngã tư là em đi nép vào một bên để lỡ có dừng đèn đỏ cũng không cản trở ai vượt”.

Vài lần gặp phải tình huống như vậy, nhiều người đã “thích nghi với hoàn cảnh” bằng cách khi đèn đỏ cũng nhìn trước nhìn sau xem có công an không rồi… vượt; vừa tiết kiệm được mấy giây vừa khỏi bị lườm nguýt, bị mắng là “dở người”. Thế là nhiều khi trên đường chẳng có mấy xe cộ mà vẫn rối như canh hẹ bởi xe hướng nào cũng tranh nhau lao bổ qua ngã tư.

Sợ “không giống ai”


Một trong các khía cạnh tiêu cực của tâm lý đám đông là nhiều người dù không muốn nhưng vẫn vi phạm các luật lệ chỉ vì sợ mình trở nên kỳ quái trong mắt mọi người. Khi thấy nhiều người làm sai, thay vì thuyết phục hoặc ít ra cũng tự mình làm đúng, họ cũng… sai theo luôn cho khỏi “lạc đàn”.
‘Đồ điên, có công an đâu mà dừng đèn đỏ?’ - 1
Một trong các khía cạnh tiêu cực của tâm lý đám đông là nhiều người dù không muốn nhưng vẫn vi phạm các luật lệ chỉ vì sợ mình trở nên kỳ quái trong mắt mọi người.
(ảnh minh họa)
Ở khu dân cư của anh Vượng, theo quy định, rác được tập kết ở một chỗ, đến giờ thì nhân viên vệ sinh sẽ đến thu gom. Thế nhưng, hầu như nhà nào cũng vứt rác gần nhà, miễn là không phải trước cổng nhà mình, vì thế đoạn đường nội bộ ấy cứ cách một quãng lại có một đống rác vứt bừa bãi. Chỉ có gia đình anh Vượng và cặp vợ chồng cách đó chừng chục mét là cứ chiều chiều mang túi rác đến chỗ quy định. Họ lập tức được tư vấn: “Vác đi xa làm gì cho khổ, cứ để đấy, đằng nào người ta chẳng phải dọn hết”. Có người còn tỏ ra hiểu biết: “Nhân viên vệ sinh môi trường mỗi người được giao phụ trách một khu, đoạn đường nào còn rác là họ phải chịu trách nhiệm. Mình đóng tiền hàng tháng để trả lương thì họ phải dọn, không thì ăn lương làm gì?.

Khuyên vài lần, thấy hai gia đình vẫn mang rác đi đổ đúng chỗ, vài người bắt đầu tỏ thái độ dè bỉu: “Rõ thật rỗi hơi, làm ra cái vẻ”. Ít lâu sau, cặp vợ chồng trẻ kia cũng bắt đầu để rác ngay gần nhà mình. Cô vợ phân bua với anh Vượng: “Hình như nhà hàng xóm thấy em đi đổ rác xa thì ngứa mắt nên cứ toàn để vương vãi rác ngay cạnh cổng nhà em, em cứ phải gom cho cả họ nữa. Có lần bắt quả tang, em có ý kiến thì bà già mắng, bảo tôi vứt đấy thì sẽ có người dọn, có ai bắt cô dọn đâu. Họ là dân gốc, em chẳng dám dây, mà hôm nào cũng quét dọn, tha lôi cả rác nhà người ta thì oải quá nên cũng mặc kệ luôn”. Cô gái cho biết, kể từ đó, quan hệ giữa nhà cô và bà hàng xóm kia “ấm nóng” hẳn lên. Bà ta không còn lườm nguýt mà bắt đầu tươi cười bắt chuyện.

“Tôi đen, anh cũng không được trắng”

Ngoài thói a dua, một trong các thói xấu khác của không ít người Việt là nếu mình chẳng  sống tốt được thì muốn người khác cũng phải tệ như mình, nếu không sẽ cực kỳ khó chịu. Ở một cơ quan vốn có sẵn nếp lười biếng, thiếu trách nhiệm, nếu bỗng nhiên xuất hiện một anh chàng nhiệt tình năng nổ, muốn xóa bỏ sự ỳ trệ ấy thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành cái đinh trong mắt mọi người, cần được “đào tạo”. Sẽ có một vài người kỳ cựu nào đó xa gần bóng gió khuyên can anh ta biết ăn ở cho hợp lẽ, nếu anh chàng vẫn không chịu hiểu thì nó sẽ dùng những lời “thẳng thắn, chân thành” để cho anh ta biết người biết ta. Và nếu vẫn chưa chịu hiểu ra, anh chàng này sẽ được dạy cho một số bài học và nếu không đủ mạnh, anh ta sẽ một là “hòa nhập”, hai là bật khỏi sới.

Ngay cả trong một gia đình, chuyện tương tự cũng có thể xảy ra, chẳng hạn như đại gia đình anh Khôi ở Thanh Trì, Hà Nội. Nhà anh tứ đại đồng đường, ông bà nội giàu có, con cháu đứa nào không ở cùng thì cũng được chia đất ngay cạnh, quây quần cho ấm cúng. Biết ông già ở tuổi gần đất xa trời mà còn giữ rất nhiều vàng và bất động sản, đám con cháu toàn họp nhau bàn cách bòn rút. Họ bảo với ông là anh em cùng nhau mở công ty, xin ông rót vốn. Ông già vui vì con cháu biết bảo nhau làm ăn, anh em làm chung thì còn gì hơn nữa, thế là bán một miếng đất để cho. Khôi không chịu tham gia vụ này, nhưng can anh em không được. Ít lâu sau, họ lại kêu khủng hoảng kinh tế làm ăn khó quá, xin ông rót thêm vốn mới cạnh tranh được với người ta.  Khôi bảo họ dừng lại, nếu không sẽ nói cho ông biết. Thế là ngày nào cũng có người đến, hết khuyên bảo Khôi lại xúi bẩy vợ anh cùng “làm ăn”, vì “đằng nào tài sản của ông chẳng chia cho các cháu, chẳng qua là trước hay sau thôi, quyền lợi chính đáng của chú, chú không nhận là thiệt”.

Không rủ rê được Khôi, đám anh em họ chuyển qua gây sự, dọa dẫm. Họ mắng Khôi là “đồ đạo đức giả, thằng phá đám” và cùng nhau nói xấu anh với ông nội. Kết quả của cuộc tổng tấn công là ông nội ghét Khôi, nghĩ anh là thằng lười biếng, bất tài, chuyên ghen ghét và chơi xấu anh em.

Chuyện của Khôi dù sao cũng còn dính đến quyền lợi; nhiều người khác bị “kéo xuống bùn” chỉ vì trong đàn quạ đen mà có một con trắng thì không chấp nhận được. Nhóm bạn của Quang có 7 người, hồi sinh viên ở cùng ký túc xá, nay đều làm ở Hà Nội và đều đã có vợ con. Họ thường rủ nhau tụ tập đi nhậu, đã nhậu là tới bến, không hát hò em út thì cũng nằm bẹp dí ở một chỗ nào đó mà nôn mửa, ngủ vùi, có mỗi Quang đúng giờ là về. Vợ 6 ông kia mỗi lần giận chồng bê tha là lại lôi Quang ra làm gương, khiến các ông ghét lắm. Ngày này qua ngày khác, họ đua nhau khích bác, mỉa mai, lôi kéo, dựng lên các tình huống để ép… Rốt cục, thành trì bị hạ gục. Giờ thì 6 anh bạn hoàn toàn yên tâm vì mỗi lần nhậu nhẹt, các bà vợ không còn gì để tị nạnh với nhau, cũng không ông nào còn thấy “nhột”, thấy khó chịu vì cùng hội cùng thuyền mà có kẻ lại tư cách hơn mình.

Lăng mộ đá lớn nhất Việt Nam bị lãng quên giữa Hà Nội

Được đánh giá là công trình bằng đá lớn thứ hai Việt Nam (sau thành nhà Hồ tại tỉnh Thanh Hóa), khu lăng mộ Hoàng Cao Khải thuộc địa phận phường Trung Liệt, quận Đống Đa, Hà Nội đang bị lãng quên.


Khu lăng mộ Hoàng Cao Khải (còn gọi là ấp Thái Hà) được xây dựng năm 1893 bởi tổng đốc Hoàng Cao Khải (1850 - 1933). Ông là một đại thần dưới triều vua Thành Thái nhà Nguyễn và cũng là một nhà văn, nhà sử học của Việt Nam.
Khu lăng mộ là một quần thể di tích gồm dinh thự, đền thờ, lăng mộ… với trình độ kiến trúc tinh xảo trong nghệ thuật điêu khắc đá của người Việt. Năm 1962, di tích đã được Bộ Văn hóa (nay là Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch) xếp hạng là di tích lịch sử văn hóa. Nhưng do việc quản lý không khoa học, thiếu sự quan tâm của các ngành chức năng nên suốt thời gian dài, di tích gần như bị lãng quên.
Hình ảnh u hoài ở Lăng Hoàng Cao Khải giữa lòng Hà Nội:
 
Công trình quan trọng nhất của khu di tích là lăng Hoàng Cao Khải, toàn bộ lăng được xây bằng đá cẩm thạch trắng theo kiểu chữ “Đinh”, dài 8m, cao 6m. Khu lăng mộ này bây giờ đã bị biến thành trụ sở tuần tra cụm dân cư số 9 của công an phường Trung Liệt.
 
Phía trước lăng từng có hai hàng lính chầu bằng đá, mỗi hàng gồm 4 người bồng gươm, cao 1,3 m. Nhưng hiện chỉ còn lại 3 bức tượng và cả 3 đều mất phần chân do bị tôn nền xi măng trùm lên.
 
 Tượng đá nằm chỏng chơ giữa sân do thiếu sự quan tâm của các ngành chức năng. Phía sau lăng Hoàng Cao Khải còn có đồi Nghinh Phong (đón gió) cao 10 m. Trên đỉnh đồi trước có Nghinh Phong Quán, một nơi để nghỉ ngơi và ngoạn cảnh. Từ chân đồi lên Nghinh Phong Quán có một lối đi gồm 133 bậc thang, nhưng nay đều biến thành nhà dân.
 
Hồ Tẩm Nguyệt (nay người dân quen gọi là hồ Bán Nguyệt) được cụm dân cư số 9 cho người dân thuê để nuôi thả cá, nhưng đến nay không còn nước, cỏ mọc um tùm.
 
Phía bên phải, cách lăng mộ Hoàng Cao Khải không xa là khu lăng mộ Hoàng Trọng Phu, con trai trưởng của Hoàng Cao Khải. Đây cũng là một công trình kiến trúc bằng đá lớn. Từ năm 1972 đến nay, công trình này đã bị ba hộ dân chiếm dụng.
 
 Khu lăng mộ nằm thọt lỏm giữa những ngôi nhà cao tầng.
Khu lăng mộ Hoàng Trọng Phu còn một đôi rồng đá khá nguyên vẹn ở nơi trước kia vốn là cửa lăng. Ngày nay cửa đã bị bít lại và khu vực này biến thành nơi để xe và chậu cảnh.
 
 Bên trong khu lăng mộ này đã bị người dân chiếm dụng làm nơi sinh sống.
 
 Một số kiến trúc điêu khắc độc đáo của hai khu lăng mộ bằng đá.
 
Că hai khu lăng mộ Hoàng Cao Khải và lăng Hoàng Trọng Phu đều được xây theo một phong cách nghệ thuật thống nhất, với các cột, trụ, xà, bẩy, tường, nền đều bằng đá và được chạm trổ các họa tiết tinh xảo.
 
 Rất tiếc người dân đã "nhảy dù" vào khu lăng mộ Hoàng Trọng Phu.
 
 Từ năm 1972, lăng mộ trở thành nơi sinh sống của nhiều hộ dân.

Ngộ nghĩnh trẻ Việt ở Tây nói tiếng mẹ đẻ

Trẻ em Việt ở trường mẫu giáo cộng đồng, ảnh: čt24.


Hôm trước thứ bảy, hai vợ chồng cô bạn đưa con đến nhà tôi chơi – một cháu trai 5 tuổi tên Huy, nói tiếng Việt dễ thương vô cùng.

- Huy hôm nay được nghỉ hả?
- Jo. Hôm nay cháu có volno vì hôm nay là sobotu. (Vâng, hôm nay cháu được nghỉ vì hôm nay là thứ bảy.)
- Thế cháu có muốn uống gì không?
- Không, cháu không có žízeň. (Cháu không khát.)
Một lát sau, cháu vào bếp:
- Bác cho Huy uống jahoda. Bác sẽ nấu maso hả? (Bác cho Huy uống nước dâu. Bác sẽ nấu thịt hả?)
- Đúng rồi. Ở nhà cháu có giúp mẹ nấu ăn không?
- Không. Cháu ještě bé. (Cháu còn bé.)
- Vậy cháu chỉ giúp mẹ ăn thôi hả?
- Không, mẹ biết ăn rồi, mẹ ăn tự. Huy cũng biết ăn rồi, Huy ăn tự. Bác ơi, bác phải zapnout cái này do zásuvky rồi rờ, rờ thì mới ngon. (Bác ơi, bác phải cắm điện vào để xay thịt thì mới ngon!)
Trẻ nói tiếng bồi vì phải học nhiều ngôn ngữ, ảnh: tasr.
Trẻ nói tiếng bồi vì phải học nhiều ngôn ngữ, ảnh: tasr.
Trẻ con là vậy, dù sinh ra ở bất kỳ nơi đâu, nói bằng một thứ tiếng pha trộn như thế nào thì nét dễ thương cũng không mất đi. Những lỗi trẻ con Việt hay mắc nhất là lỗi về phát âm: dấu ngã thành dấu sắc: “con cúng“ thay cho “con cũng“. Ngoài ra về cách xưng hô thì trẻ hay mắc lỗi ở ngôi thứ ba: lẽ ra phải gọi anh, chị thì chuyển sang gọi nó, chúng nó. “Bác ơi, nó không cho cháu chơi cùng“, đúng ra là: “Bác ơi, anh ấy không cho cháu chơi cùng“. Về trật tự câu thì bị ảnh hưởng nặng vì tiếng nước ngoài: “Con sẽ làm tự“ thay cho: „Con sẽ tự làm“ ... Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ dùng từ xách mé, vô lễ.
Thế mà có lần tôi đọc loáng thoáng trên báo cộng đồng có một đoạn miêu tả về lời thoại một cháu bé sống ở Tây gặp ông từ Việt Nam sang chơi. Cháu “hồn nhiên“ xưng “tao“, “mày“ với ông. Có bản lĩnh! Bái phục!!! Bản thân tôi gặp vô số các cháu Việt Nam ở đây nhưng không cháu nào trong số đó dám xưng “tao, mày“ với người lớn.
Người Việt Nam vốn rất quan trọng cách xưng hô: “Tiên học lễ, hậu học văn“. Bất kỳ ông bố, bà mẹ Việt nào chẳng thấm nhuần cái đạo lí đó. Đẻ con ra, dạy được chừng nào chưa biết, nhưng dứt khoát không có chuyện bố mẹ để con xưng tao mày với mình (để sau đó trẻ có cơ hội vận dụng với cả ông ngoại?!).
Cái cách học xưng hô này không chỉ với các cháu nhỏ mà kể cả Tây sang Việt nam làm việc cũng rất chú tâm “khổ luyện“. Văn hóa Việt với vô số ngôi thứ đã làm Tây ong hết cả đầu. Nhưng chỉ cần vài lần dùng sai và bị cười là họ hiểu ngay cái “sự“ cần thiết học nói đúng ngôi, đúng bậc.
Trước khi “xuất ngoại“, tôi từng làm cho một văn phòng luật nước ngoài. Ông sếp của tôi một hôm muốn vận dụng tiếng Việt đã nói với tôi: “Today, EM need to fullfil this translation,“ – nghĩa là: „Hôm nay, em cần hoàn thành bản dịch này“. Sau đó còn hứng chí nói: “ANH have to go out now. We will have meeting in an hour. EM need to prepare,“ – nghĩa là: “Tôi có việc phải ra ngoài, sau một giờ chúng ta sẽ họp. Em cần chuẩn bị.“ Đấy, biết có mỗi một vài từ Việt mà cũng không dùng sai đâu!
Trẻ em chuối rất dễ thương, ảnh: čt.
Trẻ em chuối rất dễ thương, ảnh: čt.
Chuyện học tiếng Việt của trẻ ở Tây có nhiều chuyện đáng nói lắm. Có một cháu trai mới hơn ba tuổi rưỡi nói với mẹ thế này: “Mẹ, mẹ đừng vyhodit (đuổi) con. Con yêu mẹ, con muốn ở với bố mẹ“. Mẹ cháu vô cùng ngạc nhiên vì có bao giờ mắng mỏ hắt hủi cháu đâu? Hỏi ra hồi lâu mới biết cháu đang lo lắng vì biết hai vợ chồng chị bàn tính gửi con về cho ông bà nuôi để yên tâm buôn bán và học thêm tiếng Việt vì ở bên này bận bịu, không kèm cặp được sợ về sau cháu không nói được tiếng Việt.
Cuộc sống khó khăn và sức ép của việc kiếm tiền đã khiến nhiều cặp vợ chồng dành rất ít thời gian cho con cái. Nhưng sự thèm khát thương yêu vốn là tính thiên bẩm trong mỗi đứa trẻ. Thời gian sẽ trôi đi và con cái bạn sẽ lớn lêm. Trước khi chúng hoàn toàn có thể tự lập thì bạn hãy dành cho chúng một chút thời gian “vàng ngọc“ của mình, tôi nghĩ là nó vô cùng quan trọng. Không chỉ đơn giản là việc dạy tiếng mà còn là việc xây dựng một mối quan hệ bền chặt tình mẫu tử. Đó là một thứ tình cảm vô cùng ngọt ngào. Hãy đừng bỏ lỡ cơ hội chiêm nghiệm nó. Rồi các bạn sẽ thấy nó giá trị hơn bất cứ của cải nào. Tiền bạc là trách nhiệm phải kiếm để duy trì cuộc sống còn tình cảm chính là món quà ý nghĩa nhất mà cuộc sống ban tặng.

7 điều cần tránh sau bữa ăn

Để cơ thể khỏe mạnh và hấp thu tốt các chất dinh dưỡng trong thực phẩm, bạn cần tránh một vài việc ngay sau bữa ăn.

1. Ăn hoa quả
Theo truyền thống, nhiều người thường ăn hoa quả sau bữa ăn, xem như là món tráng miệng. Tuy nhiên, theo các chuyên gia, việc này có thể khiến dạ dày bị đầy hơi. Vì thế, bạn chỉ nên ăn hoa quả sau bữa ăn 1-2 tiếng.
7 điều cần tránh sau bữa ăn
Bạn chỉ nên ăn hoa quả sau bữa ăn 1-2 tiếng.
2. Hút thuốc lá
Nghiên cứu cho biết, hút thuốc lá ngay sau bữa ăn có thể làm gia tăng nguy cơ bị bệnh ung thư. Hút một điếu thuốc lá sau bữa ăn có thể gây tác hại tương đương với việc hút 10 điếu thuốc lá vào lúc bình thường.
3. Uống trà
Nhiều người thường thích uống trà ngay sau bữa ăn. Tuy nhiên, nghiên cứu cho thấy, uống trà sau bữa ăn có thể gây cản trở cơ thể trong việc tiêu hóa chất protein chứa trong các loại thực phẩm tới 80%.
7 điều cần tránh sau bữa ăn
Uống trà sau bữa ăn có thể gây cản trở cơ thể trong việc tiêu hóa chất protein chứa trong các loại thực phẩm tới 80%.
4. Tắm
Giới chuyên môn cho biết, nếu bạn tắm ngay sau bữa ăn có thể làm giảm quá trình lưu thông máu tới hai bàn tay, chân và dạ dày. Tình trạng này sẽ gây khó khăn cho quá trình tiêu hóa, đồng thời tạo nên nhiều vấn đề khác về sức khỏe.
5. Đi bộ
Theo các chuyên gia, đi bộ ngay sau bữa tối khiến cơ thể giảm khả năng hấp thu các chất dinh dưỡng trong các loại thực phẩm.
6. Ngủ
Bạn cần lưu ý, việc đi ngủ ngay sau bữa ăn có thể gây nên tình trạng đường tiêu hóa bị đầy hơi, viêm đường ruột và trào ngược axít từ dạ dày lên thực quản, gây khó chịu.
7. Uống nước lạnh
Theo các chuyên gia, khi bạn uống nước lạnh trong (hoặc sau bữa ăn) có thể khiến các loại thực phẩm, đặc biệt đối với các loại thực phẩm có chứa dầu hoặc mỡ bị đông lại, tích lũy ở đường ruột, làm hẹp đường tiêu hóa và gây béo phì.