Bỗng ở đầu làng có tiếng hô hoán:
- Bắt lấy nó! Bắt nó lại!
Nghe ra đó là tiếng của anh con trai cả của bà Mãn, nhà đầu làng. Ai nấy đều nghĩ: có trộm. Mọi người tức tốc chạy đến hòng bủa vây bắt kẻ gian. Đến nơi, kẻ gian đã bị mấy anh em con nhà bà Mãn trói cánh khỉ vào cột chăng dây phơi quần áo trước sân nhà.
- Trời ạ, ông Lang! Mọi người ngạc nhiên thốt lên.
- Làm sao đến nông nỗi này? Một người rất thân quen với ông lang hỏi.
Ông gằm mặt xuống không nói không rằng. Dân làng ở đây chẳng biết chính xác quê ông ở đâu, tên thật ông là gì, ông bao nhiêu tuổi. Mọi người cứ quen gọi: ông Lang, vì ông làm nghề bắt mạch bốc thuốc. Có người khen, cũng có người chê bai về tay nghề chẩn đoán bệnh và bốc thuốc chữa trị của ông. Ông đi khắp mọi nơi, nay đây, mai đó. Ông qua lại cái làng này đã hơn chục năm nay. Ông cũng được tiếng là người tử tế vì ông chẳng nhặt nhãnh của ai từ mũi kim đến sợi chỉ. Nhiều người quý ông, chẳng có ai phàn nàn hoặc thù ghét ông. Vậy mà hôm nay ông bị mấy anh em con nhà bà Mãn này trói gô lại, hẳn là có chuyện tày trời. Mọi người kéo đến mỗi lúc một đông. Rồi cả trưởng thôn cũng có mặt vì sự việc xảy ra trong địa bàn mình quản lý. Trưởng thôn sốt sắng hỏi anh con trai cả bà Mãn:
- Có việc gì mà các cậu tuỳ tiện bắt, trói người?
- Ông này hiếp mẹ tôi. Anh em chúng tôi rình bắt quả tang đang hành nghề trong nhà bếp. Tôi phải trói lại để yêu cầu chính quyền xử lý!
Với cương vị trưởng thôn đã lâu năm, ông nắm rõ hoàn cảnh từng nhà ở cái thôn này. Bà Mãn năm nay đã gần sáu mươi tuổi, người bà trông đẫy đà, phốp pháp. Bà goá chồng đã hơn mười năm nay, là người đảm đang biết lo toan thu vén. Các con bà nay đã trưởng thành, cháu nội, ngoại đông đủ. Gần đây bà thường hay kêu đau đầu, mỏi lưng, huyết áp gì đó nên ông Lang thường lui tới bắt mạch, bốc thuốc cho bà. “Lửa gần rơm lâu ngày bén”, con người ta khi nhàn rỗi thảnh thơi nên “phát bệnh” nhu cầu cũng là việc dễ hiểu. Mấy cậu con trai bà quá cố chấp, chỉ biết mình mà không hiểu cho người khác. Làm gì có chuyện hiếp dâm ở đây! Là chỗ thân quen với ông Lang, với lại cái việc bất tiện này tốt nhất là đẩy cho chính quyền xã xử lý. Nghĩ rồi ông gọi anh con trai cả bà Mãn nói:
- Việc này phải đi gọi chính quyền uỷ ban xã đến giải quyết. Cho người đi gọi đi!
Tức tốc có người đi gọi, nửa tiếng sau quay về thông báo:
- Hôm nay chủ nhật, anh phó chủ tịch kiêm trưởng công an đi vắng. Ông chủ tịch, nhà ở xa đến đấy rồi về mất cả tiếng, mà chắc gì ông ở nhà!
- Đi gọi bí thư chi bộ đảng ra đây! Trưởng thôn yêu cầu.
Lúc sau người bí thư chi bộ đảng của xã (xã này chưa có đủ số lượng đảng viên để thành lập đảng uỷ) đến. Sau khi nghe trưởng thôn báo cáo, ông hỏi sao không gọi chính quyền xã. Mọi người nói chính quyền vắng nhà. Ông lưỡng lự. Người trưởng thôn khẩn khoản yêu cầu:
- Việc này phải xử lý hành chính. Chỉ có cấp xã mới đủ thẩm quyền. Bác là người lãnh đạo tối cao ở cái xã này bác cứ cho ý kiến là xong. Em là em cứ theo bác mà làm. Theo bác là theo đảng, đảng bảo sao em làm vậy. Em nói thế có phải không bác?
Người bí thư mặt biến sắc, từ đen sạm chuyển sang đỏ ửng vì lâu nay mới có người thán phục mình. Mũi ông phồng lên. Ông có cái mũi thông thống nhìn sâu suốt đến bên trong. Ông cố lên gân để cái mũi nó khỏi phập phồng, nhưng nó cứ phập phồng. Ông càng lên gân, nó lại càng phập phồng.
- Điều đó là rõ. Người bí thư đáp.
- Gọi nạn nhân ra đây! Người bí thư yêu cầu.
Lúc này mọi người mới nghĩ đến “nạn nhân”. Mà lạ thật, chẳng biết “nạn nhân” biến đâu! Người nhà của “nạn nhân” bắt đầu toả ra đi tìm. Lát sau người nhà lôi xoành xoạch nạn nhân đến trình ông bí thư chi bộ đảng.
Cuộc thẩm vấn được bắt đầu tiến hành ngay tại hiện trường. Người bí thư hỏi “nạn nhân”. Trưởng thôn ghi biên bản.
- Chuyện gì xảy ra thế hở bà?
- Dạo này tôi mệt mỏi, bác Lang thường hay đến nhà bắt mạch cho tôi, nghi là huyết áp tăng. Thế rồi... Thế rồi cứ mỗi lần khám bác ấy cứ bắt chỗ này, bắt chỗ kia rồi bác ấy làm cái việc ấy... “Nạn nhân” kể lại.
- Sao bà không chống cự lại?
- Lúc đó tôi bủn rủn chân tay nên không biết gì nữa.
- Hai người quan hệ với nhau mấy lần rồi?
- Cũng vài lần rồi, ai mà nhớ được! Mà nhớ làm gì cái việc ấy bác!
- Sao phải xuống bếp, giải chiếu hoa để khám?
- Mấy lần đầu khám ở nhà trên. Về sau tôi nghĩ lại... nên xuống bếp.
- Vậy là hai người thông dâm chứ không phải hiếp dâm, cưỡng dâm, đúng không?
- Thực ra không phải là hiếp, cưỡng mà cũng không phải thông đồng, mà tôi nể bác ấy lắm nên mới cho bác ấy một lần. Thế rồi thành quen, bác ấy thỉnh thoảng lại đến, tôi không biết làm thế nào được.
Người bí thư quay sang hỏi ông thầy Lang:
- Ông quan hệ với bà Mãn từ khi nào?
- Từ đầu năm.
- Ông kể chi tiết lần đầu ông làm thế nào để cưỡng dâm bà Mãn?
- Tất cả bà ấy đã nói hết rồi, tôi không có gì nói thêm.
- Ông có thấy việc làm của ông là vi phạm đạo đức, vi phạm thuần phong mỹ tục, vi phạm phong tục, tập quán của dân tộc không?
- Tôi biết tôi sai. Các bác xử thế nào tôi chịu thế.
- Ý kiến của gia đình thế nào? Người bí thư quay sang hỏi anh con trai cả của bà Mãn.
- Ông đã làm xúi quẩy nhà tôi. Bây giờ ông phải nộp phạt để nhà tôi lấy thầy đến cúng cải xúi, và ông phải hứa từ giờ không được bén mảng đến nhà tôi, không được dụ dỗ mẹ tôi theo ông làm cái trò xấu xa thế nữa.
- Vâng, tôi xin chịu mọi phí tổn để cúng bái, và từ nay tôi xin chừa.
- Lễ cúng cần những gì gia đình cứ nói. Người bí thư đề nghị.
- Một con lợn trên dưới ba mươi ký để lễ tổ tiên, bốn con gà từ cân rưỡi trở lên, một con đặt bàn tổ, một con đặt thổ công, một con đặt bếp, còn một con đặt bàn thầy. Còn lại gạo nếp, gạo tẻ, rượu, tiền đưa thầy, tiền rau canh... Tất tần tật lấy hai triệu.
- Gia đình đề nghị như vậy, ông thấy thế nào? Người bí thư hỏi.
- Gia đình yêu cầu thế nào thì tôi xin nghe theo, chỉ có điều hiện nay tôi không đủ tiền nộp phạt.
- Hiện ông có bao nhiêu?
- Có một triệu, tôi xin nộp phạt một triệu, còn lại tôi xin khất.
- Ông có thể đi vay người quen ở làng này để nộp phạt được không? Người bí thư đưa ra giải pháp.
- Tôi đang lâm nạn, biết vay ai bây giờ! Mà ai người ta cho vay!
- Gia đình thấy thế nao? Cho ông khất nợ được không?
- Bác đứng ra bảo lãnh, gia đình chấp nhận.
- Bây giờ thế này: gia đình cứ đứng ra lo việc cúng bái, quét nhà, quét cửa cho sạch sẽ, mát mẻ đi. Tôi đứng ra bảo lãnh cho ông Lang về số tiền còn thiếu cho gia đình, được chưa?
- Vâng, bác là bí thư ở cái xã này, bác nói sao chúng cháu xin nghe. Người con trai cả bà Mãn đồng ý.
- Cởi trói cho người ta.
- Vâng.
Trưởng thôn thông qua biên bản, giọng đọc ấp úng: Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Độc lập - Tự do - Hạnh phúc. Biên bản giải quyết vụ cưỡng dâm bà Nông Thị Mãn...
Ông Lang phản đối:
- Tôi không cưỡng dâm!
- Cưỡng dâm không phải là cưỡng bức mà phải hiểu là miễn cưỡng, hiểu chưa? Người bí thư đảng giải thích.
- Tôi không cưỡng ai, nên tôi không nhất trí.
- Vậy ghi là thông dâm được chưa? Người bí thư mau lẹ chuyển đổi ngôn từ.
- Tôi đã nói là không phải thông, mà cũng không phải cưỡng, mà chính là tôi nể bác ấy lắm nên mới để cho bác ấy một lần, không ngờ nó quen đi nên mới ra nông nỗi này. Bà Mãn phản đối.
- Vậy thì ghi là nể dâm, mọi người thấy thế nào?
Không ai phát biểu gì. Người bí thư kết luận:
- Im lặng tức là đồng ý. Vậy ghi là biên bản giải quyết vụ nể dâm, được chưa?
Trưởng thôn thông qua biên bản rồi đưa mọi người ký. Người con trai cả của gia đình “nạn nhân” thắc mắc:
- Biên bản có đại diện đảng, chính quyền cấp xã, tại sao không đóng dấu?
Người bí thư chi bộ đảng tỏ ra lúng túng. Ông biết rõ đóng dấu chi bộ đảng vào đây không những sai nguyên tắc mà còn làm trò hề cho thiên hạ cười thối mũi. Ngẫm một lát rồi ông cũng tìm được lối ra. Ông phân tích:
- Vì hai người không phải là đảng viên, chỉ là quần chúng thường nên không thể cộp dấu của chi bộ đảng vào đây được. Nó sai nguyên tắc của đảng. Việc hôm nay tôi dám đứng ra giải quyết là thể hiện tính linh động lắm rồi, mong anh hiểu cho. Xét cho cùng chúng ta đã hoà giải được, hai bên vui vẻ thống nhất được với nhau. Đó là việc quan trọng nhất, chứ còn dấu má nó là cái gì đâu!
Biên bản được thông qua nhanh chóng. Riêng khoản tiền nộp phạt còn thiếu, phía gia đình yêu cầu phải ghi giấy khất nợ và có xác nhận của bí thư chi bộ đảng. Bí thư phán quyết:
- Lập một biên bản riêng về khoản nợ của ông Lang, mỗi bên giữ một bản.
Biên bản lập xong đọc mọi người nghe. Bí thư lại phán:
- Việc này xã đã ra tay nên người gây hậu quả phải nộp cho xã hai trăm ngàn tiền phạt vi phạm hành chính.
- Tôi chỉ có một triệu đó thôi, còn lại xin khất các bác. Ông Lang khẩn khoản.
- Một triệu này phải nộp hết cho gia đình để còn lo ngay việc cúng bái yên trạch nhà cửa. Người con trai cả của bà Mãn yêu cầu.
- Trong các lợi ích thì lợi ích nhà nước, lợi ích tập thể phải được ưu tiên hàng đầu. Người bí thư chi bộ đảng quả quyết.
Biên bản được sửa theo hướng chỉ đạo của người lãnh đạo đảng, theo đó ông Lang đã nộp phạt cho gia đình tám trăm ngàn, còn thiếu một triệu hai trăm ngàn hẹn đúng một tuần phải nộp đủ. Hai trăm ngàn tiền phạt hành chính, người nộp phạt tự nguyện nộp không cần quyết định xử phạt, cũng khỏi cần lập biên bản để giảm thiểu các thủ tục hành chính phiền hà. Cuộc hoà giải kết thúc, mọi người kéo nhau ra về, để mặc mọi người bàn tán đằng sau.
Mấy hôm sau cuộc họp ban chi uỷ được triệu tập. Cuộc họp lần này rất quan trọng vì có những nội dung: sơ kết công tác phát triển kinh tế xã hội sáu tháng đầu năm, mục tiêu, kế hoạch phát triển sáu tháng cuối năm, đánh giá công tác xây dựng đảng sáu tháng đầu năm, phương hướng nhiệm vụ sáu tháng cuối năm, phân tích chất lượng đảng viên sáu tháng đầu năm... Tất thảy ban chi uỷ có bảy người, có mặt đông đủ.
Vào cuối buổi chiều cuộc họp sắp kết thúc, các nội dung đã hòm hòm, bí thư lên thông báo về tài chính công khai của đảng, trong đó có việc đôn đốc thu nộp đảng phí, các khoản trích lại và nộp lên trên...
Cuối cùng bí thư thông báo:
- Bữa ăn trưa hôm nay do có nguồn thu khác của đảng, nên không dùng đến kinh phí chi thường xuyên của chi bộ ta. Số là hôm vừa rồi tôi đã đứng ra giải quyết vụ quan hệ nể dâm giữa ông Lang và bà Mãn ở địa bàn xã ta. Tôi quyết định thu xử phạt hành chính hai trăm ngàn đồng. Toàn bộ số tiền đó đã chi hết cho bữa ăn trưa hôm nay. Vậy thông báo công khai tài chính cho các đồng chí cùng biết.
Mọi người trố mắt nhìn nhau. Mấy người chạy vội ra ngoài. Bí thư chi bộ đảng thấy lạ hỏi:
- Các đồng chí làm sao vậy? Đang họp sao lại chạy ra ngoài?
- Thưa, chúng tôi buồn nôn!
Vi Đức Hồi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn những nhận xét đóng góp chân tình