Phát biểu trên diễn đàn Quốc hội mới đây, Thống đốc Bình cho biết, từ đầu năm đến nay, Ngân hàng Nhà nước đã đưa ra một lượng tiền có thể nói là “khủng khiếp”!.
Cụ thể, cơ quan này đã mua vào 9 tỷ USD, cung ứng ra thị trường là 180.000 tỷ đồng. Ngoài ra, trong tháng 2/2012, Ngân hàng Nhà nước đã bơm ra 60.000 tỷ đồng để phục vụ các chương trình nông nghiệp và nông thôn. Trước đó, cuối năm 2011, Ngân hàng Nhà nước đã đưa ra 30.000 tỷ đồng để cứu trợ các ngân hàng mất khả năng thanh khoản.
Thống đốc nói rõ: “Tổng các gói tiền mà Ngân hàng Nhà nước đã đưa ra như vậy có khối lượng vô cùng lớn. Chính vì vậy mà thanh khoản của hệ thống ngân hàng được cải thiện rất đáng kể, từ chỗ cuối quý 4/2011 là các ngân hàng có nguy cơ đổ vỡ hàng loạt, nhưng đến nay thanh khoản trong hệ thống ngân hàng đã được cải thiện đáng kể”.
Một lượng tiền lớn đã được đưa ra nhưng thực tế bù lại thì tín dụng vẫn âm, DN và nền kinh tế vẫn khát vốn. Chính vì thế, câu hỏi đặt ra là lượng tiền lớn như thế đã đi vào đâu và ai đang là người hưởng lợi từ lượng tiền này.
Trao đổi với phóng viên Diễn đàn Kinh tế Việt Nam – VEF, báo VietNamNet, ông Cao Sỹ Kiêm, Chủ tịch Hiệp hội DN nhỏ và vừa, cho biết, mặc dù từ cuối 2011, Ngân hàng Nhà nước đã cung ra thị trường một lượng tiền cực lớn lên đến gần 300.000 tỷ đồng, vậy nhưng số triền trên không có tác động tới sản xuất.
- Thưa ông, một lượng tiền lớn cung ra nền kinh tế nhưng sao kinh tế vẫn tăng trưởng thấp, sản xuất kinh doanh gặp khó khăn, nhu cầu tiêu dùng giảm mạnh. Vậy số tiền trên đi đâu và có tác động đến nền kinh tế không?
TS. Cao Sỹ Kiêm: Số lượng tiền cung ra đúng như Thống đốc Ngân hàng Nhà nước nói. Nhưng sau khi tung tiền đồng ra mua USD dự trữ với con số 180.000 tỷ đồng thì ngay lập tức Ngân hàng Nhà nước đã phát hành trái phiếu để thu tiền về với con số là 90.000 tỷ đồng rồi. Phải làm như vậy vì việc dùng tiền đồng mua USD thực chất là hoán đổi tiền và như vậy sẽ dễ tác động gây tăng lạm phát. Vì vậy, việc thu hồi tiền về là cần thiết.
Ngoài ra, tiền còn được luân chuyển trên thị trường liên ngân hàng dưới hình thức cho vay qua thị trường liên ngân hàng. Thêm vào đó là các ngân hàng thanh toán vay mượn lẫn với nhau...
Số tiền còn lại có đến được với các DN không còn nhiều và cũng chưa đủ để trám vào những khoản nợ đọng, vay mượn từ trước nên hết ngay. Nền kinh tế cần khối lượng tiền lớn, trong khi khả năng thanh khoản của người dân cũng như các DN đã cạn kiệt từ lâu, vì vậy nó không đủ kích thích kinh tế.
- Nói như vậy theo ông tức là nhiều tiền lớn nhưng không có tác dụng với sản xuất kinh doanh?
Để thúc đẩy sản xuất thì phải căn cứ vào dư nợ tín dụng và tiền từ ngân sách cấp ra cho các dự án. Thời gian qua, tiền cấp cho các dự án không tăng nhiều, tăng trưởng tín dụng âm. Như vậy, lượng tiền cung ra không có tác dụng với sản xuất kinh doanh, không đi vào nền kinh tế.
- Vậy riêng việc cung ra 60.000 tỷ đồng cho khu vực nông nghiệp, nông thôn có tác dụng gì cho khu vực ưu tiên này?
Việc cung ra 60.000 tỷ đồng cho nông nghiệp nông thôn, qua theo dõi đã thấy cho vay khu vực nông thôn có tăng lên và đó là yếu tố góp phần làm thay đổi, giúp cho sản xuất các mặt hàng thiết yếu tại nông thôn tăng. Vụ được mùa vừa qua cũng có yếu tố đóng góp của các dịch vụ và vai trò của ngân hàng. Tuy nhiên, với một khu vực nông thôn rộng lớn, việc cung ra 60.000 tỷ đồng chưa thấm vào đâu cả, tác động có nhưng chưa lớn, chưa làm thay đổi mạnh mẽ.
- Theo công bố, từ nay đến cuối năm, mỗi tháng sẽ có khoảng 70.000 tỷ đồng được cung ra nhằm thúc đẩy tăng trưởng kinh tế. Theo ông số tiền này liệu có kéo nguy cơ lạm phát trở lại?
Con số chính xác là ngân sách sẽ cung cấp 21.000 tỷ đồng/tháng và ngân hàng cung cấp 50.000 tỷ đồng/tháng. Nếu số tiền này được đưa vào đúng chỗ, đúng địa chỉ thì nó sẽ phát huy tác dụng, giúp đảm bảo tăng trưởng GDP đạt 6%/năm. Nền kinh tế hiện nay rất khó khăn, nếu không rót tiền sẽ khựng lại, đặc biệt là sản xuất kinh doanh. Khi có tiền, các dự án sẽ tiếp tục triển khai thực hiện, tạo ra việc làm, tạo ra sức mua giúp DN thực hiện được dự án và vượt qua khó khăn. Khi hàng hóa được tung ra nhiều, giá cả ổn định thì nó còn có tác dụng kìm chế lạm phát.
Nhưng nếu rót không trúng, tiền không đưa vào sản xuất mà chạy lòng vòng, tất nhiên sẽ không thúc đẩy sản xuất phát triển, không tạo ra hàng hóa thì lạm phát sẽ trở lại.
- Hiện nay, DN muốn vay vốn, ngân hàng thì thừa vốn muốn cho vay nhưng lại vướng tài sản thế chấp, nợ quá hạn. Nếu cứ áp dụng đúng tiêu chí thì ngân hàng không thể rót tiền được. Vậy sẽ giải quyết bằng cách nào?
Vấn đề là ngân hàng và DN cần tìm tiếng nói chung. Ngân hàng không nên hạ tiêu chí cho vay nhưng cần linh hoạt và minh bạch. Với những dự án đang dở dang thì nên cho vay để tiếp tục hoàn thiện, cho vay với những DN có nhiều lao động, có hướng đi rõ ràng... Nói chung cần có chia sẻ với DN cũng như phân tích cụ thể, không nên xơ cứng, cứ đòi hỏi phải đủ điều kiện mới cho vay.
Ngân hàng không giải quyết được thì DN khó khăn. DN khó khăn, ngân hàng không cho vay được vốn cũng khó khăn. Ngân hàng và DN đang ngồi chung 1 thuyền, nếu không tìm ra tiếng nói chung, lối thoát thì cả 2 sẽ cùng chết chìm.
112 Khương thượng Hà nội * ĐT: 0438538337 * * Mobile: 0912445252 * * Sửa chữa, mua bán, trao đổi máy giặt, tủ lạnh, điều hòa; vỏ, lồng máy giặt và linh kiện điện lạnh
Phát hiện người sở hữu đôi mắt phi thường
Sau những nỗ lực trong suốt 20 năm, các nhà khoa học Anh đã tìm thấy một phụ nữ có khả năng phân biệt hơn 99 triệu màu so với người bình thường.
Thị giác là một trong những giác quan phức tạp nhất. Mắt người cảm nhận ánh sáng nhờ những tế bào thần kinh hình nón có khả năng cảm thụ ánh sáng. Chúng được chia thành ba loại, tương ứng với ba vùng quang phổ khác nhau. Ảnh: teenageatheist.com. |
Tiến sĩ Gabriele Jordan, một nhà nghiên cứu của Viện
Khoa học thần kinh tại Anh, đã tìm kiếm người có khả năng phân biệt
nhiều màu nhất hành tinh trong suốt 20 năm qua, Discovery News cho biết.
Thị giác là một trong những giác quan phức tạp nhất.
Mắt người cảm nhận ánh sáng nhờ những tế bào thần kinh hình nón có khả
năng cảm thụ ánh sáng. Chúng được chia thành ba loại, tương ứng với ba
vùng quang phổ khác nhau (tức ba màu khác nhau). Sự kết hợp đồng thời ba
tín hiệu từ ba loại tế bào tạo nên những cảm giác màu sắc phong phú. Để
tạo ra hình ảnh màu trên màn hình, người ta cũng sử dụng ba loại đèn
phát sáng ở ba vùng quang phổ nhạy cảm của người.
Phần lớn người có ba loại tế bào hình nón. Người mù
màu chỉ sở hữu hai loại. Ngược lại, những cá nhân có thể phân biệt nhiều
màu sắc hơn mức bình thường có tới 4 loại tế bào hình nón.
Để tìm kiếm người có khả năng cảm nhận nhiều màu hơn
đa số nhân loại, Jordan và các đồng nghiệp tìm kiếm những người sở hữu 4
loại tế bào thị giác hình nón rồi yêu cầu họ tham gia các thử nghiệm để
tính toán số màu mà họ có thể cảm nhận. Sau hai thập kỷ, cuối cùng nhóm
nghiên cứu tìm thấy một nữ bác sĩ ở miền bắc nước Anh có khả năng cảm
nhận nhiều hơn người bình thường tới 99 triệu màu. Nhóm chuyên gia gọi
người phụ nữ đó là cDa29 và không tiết lộ danh tính.
Một câu hỏi khiến Jordan băn khoăn: Tại sao nhiều phụ
nữ sở hữu 4 loại tế bào hình nón, song chỉ có một người có thị lực siêu
phàm? Vị tiến sĩ hy vọng những nghiên cứu trong tương lai sẽ tìm ra đáp
án cho câu hỏi đó.
Cóp nhặt
Từ hôm Việt nam dành thứ hạng hai trong bảng tổng sắp "Hạnh phúc toàn cầu", mình dặn các con phải rất thận trọng trong các mối quan hệ. Chỉ sợ các bạn ở những nước bất hạnh như châu Âu và Mỹ giăng bẫy tình để được thẻ xanh của Việt Nam theo diện "hôn thê", hê hê....
· · Chia sẻ · 2 giờ trước ·
Kenh Kia Cũng nên cho bọn bất hạnh í có được thẻ xanh của Việt Nam theo diện "hôn thê" để chúng biết thế nào là "hôn mê", hê hê....
2 giờ trước · · 4
Huyen Pink Singapore dung thu chin muoi may co a, kho than the, chau muon dc sang day giup ho thi tot qua :))
Huyen Pink chau muon chia se chi so hanh phuc cho ho ma, chau chi can khoang 50 thoi cung dc co a , ko can dung thu 2 dau :D
2 giờ trước · · 1
Dong Nguyen Trở lại thời "Mơ ngủ dậy trở thành người Việt !" Ôi, tự hào quá!
2 giờ trước · · 1
Chung Le Chị cảnh rác cao độ lắm, Hoai Duc Nguyen ợ. Chỉ no con mềnh nó không ăn nhời thôi, he he
2 giờ trước · · 1
Hoai Duc Nguyen Con cái dại lắm ,khéo mà lại bị thằng sắp giãy chết nào nó lừa nó nhập được quốc tịch VN,nó làm thẻ xanh VN xong...nó bùng thì khốn....lo lo
2 giờ trước · · 2
Chung Le Dong Nguyen nên khiêm tốn một chút nhá. Mình càng tự hào thì các bạn ở những nước bất hạnh càng thấy tủi thân. Khổ họ.
2 giờ trước · · 1
Huyen Pink co oi, nhg ma neu cac anh chau Au nhu kieu Thuy Sy, Thuy Dien, Na Uy ma co y dinh lua thi thoi chau nghi cung nen thuong xot ho co a, ho o day cung lanh leo
2 giờ trước · · 1
Chung Le Bùng là bùng thế lào? Chị là chị trói chặt! trói chặt, em Hoai Duc Nguyen nhá.
2 giờ trước · · 1
Hoai Duc Nguyen Ừ...bảo con khôn vào chị ạ...giống mấy chàng nuôi tôm ở Phan rang ý...làm thẻ xanh xong,giả cũng phải đẻ luôn...đẻ cho ló xợ...
2 giờ trước · · 1
Thanh Bình Nguyễn Hahaha, quá đã. Kiên quyết kiên quyết không vhia sẻ vị thứ này với các nước đứng sau. :)))))
2 giờ trước qua di động ·
Dong Nguyen Vâng chị Chung Le, cũng như tất cả những người Việt khác, người Việt ở Nga cũng khéo giấu hạnh phúc lắm. Họ cố tạo ra vẻ lam lũ, khó nhọc và tự trang bị một vẻ đáng thương giống thật đến ngạc nhiên. Nhìn họ, người ta không thể hiểu là đang sở hữu một ngôi á hậu về hạnh phúc đâu. Nhờ thế mới chiến thắng hai đế quốc to và bành trướng Bắc kinh được đấy.
Le Ngoc Hoa Bmt Không đi chính thức được như Chung Lê lo lắng,họ sẽ vượt biên ào ào sang VN để chia sẻ hạnh phúc với dân Việt đó.Tội nghiệp họ quá!
khoảng một giở trước qua di động ·
Holan Hồ Tui cũng phải đề cao cảnh giác với vói người nước ngoài, họ mún được HP thứ nhì TG nên kết bạn FB tăng vọt lên trông thấy ka ka!
Bài văn lạ về truyện Thánh Gióng
“Em hâm mộ ông, à… anh ấy lắm (mà sao trẻ thế họ lại cứ bắt gọi là ông nhỉ?)! Nếu anh ấy mà không bay mất chắc ối người hâm mộ sẽ chết mê chết mệt. Ôi, anh Gióng thật manly, thật cool - thần tượng của em!”.
Bài văn của một nữ học sinh trung học phổ thông với đề bài phân tích truyện Thánh Gióng vừa được phát tán trên mạng, được xem như “bài văn lạ” mới, gây xôn xao cộng đồng. Nguyên văn bài viết như sau (xin đăng nguyên văn, kể cả một số từ tạm gọi là “lỗi từ vựng” của thế hệ 9X):“Truyền thuyết kể lại thật ấn tượng khi Thánh Gióng ba tuổi chưa biết nói cười nhưng khi giặc Ân đến thì thoắt cái vươn vai để trở thành người lớn trong phút chốc, ngay sau đó thì đã dùng gậy sắt, cưỡi ngựa sắt uýnh tan giặc. Wow, thậm chí ông còn dùng cả bụi tre làm vũ khí! Xong xuôi thì thay vì ở lại để nhận huân chương Anh hùng, ông lại vội vã bay ngay lên trời, để lại một loạt fan và người hâm mộ ngơ ngác. Chắc là ông tuy thành người lớn nhưng tuổi vẫn trẻ con nên dễ ngượng trước đám đông, hoặc có thể ông ấy khiêm tốn và không mắc bệnh thành tích như người lớn bây giờ! Em hâm mộ ông, à… anh ấy lắm (mà sao trẻ thế họ lại cứ bắt gọi là ông nhỉ?)! Nếu anh ấy mà không bay mất chắc ối người hâm mộ sẽ chết mê chết mệt. Ôi, anh Gióng thật manly, thật cool - thần tượng của em!
Nhưng em không chỉ hâm mộ mà còn thương anh ấy lắm, mới ba tuổi ranh, chưa biết gì mà đã buộc phải thành người lớn, phải làm chuyện người lớn trong khi chưa kịp hưởng tuổi thơ, tuổi thần tiên, tuổi mộng mơ, tuổi ômai như tụi em…Thật buồn, thật ghét chiến tranh đã cướp đi mất tuổi thơ của anh ấy!
Em thì ngược lại, em có tuổi thơ và thời con trẻ đầy đủ đến phát chán.Thực sự thì em chỉ mong cái tuổi thơ này kết thúc nhanh nhanh và thành người lớn cùng thần tượng của em sớm nhất có thể vì quá tuổi thơ của chúng em quá nhiều lý do để bực bội.
Này nhé: Tuổi thơ lúc nào cũng phải đi học, điểm kém thì bị chửi mắng, thậm chí dính chưởng của phụ huynh, muốn học giỏi thì lại phải quay cóp khi đi thi, em thì lại vụng nên quay toàn bị lộ. Lớp em tụi nó quay siêu lắm, có đứa còn được nhà trang bị điện thoại xịn để nhắn đầu bài, đứa thì móc với giám thị quăng phao cho. Em không biết dùng phao, chết đuối phải roài, hic hic…
Tuổi thơ lúc nào cũng bắt đi sở thú. Đi riết chán ốm vì chẳng có gì để xem. Có mấy con thú ốm nhom cứ đứng vậy hoài. Mà nghe nói một con voi mới tự nhiên lăn đùng ra chết, người ta bảo nó bị bệnh hiểm nghèo, em nghĩ là nó đói thôi. Ba em dạo này làm ăn chứng khoán hay đất đai gì đó mà về quặu nhà hoài, kêu làm ăn thế này thì có mà chết đói cả lũ! Đấy, người còn chết đói nữa là voi… Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ chán chết vì muốn đi chơi chẳng biết đi đâu và đi bằng gì. Xe công cộng thì vừa bẩn vừa hôi, lại chen chúc và luôn chậm giờ, chẳng nhẽ lúc nào cũng bắt gia đình cho quá giang. Em thích đi chơi ngoài thiên nhiên lắm mà không có chỗ nào đi, lại dơ và nguy hiểm nên mẹ không cho. Mà sao cứ đi xa là người lớn lại sợ trẻ con làm chuyện bậy bạ nhỉ? Sao họ cứ suy bụng ta ra bụng người thế? Đi gần thì có mỗi chỗ duy nhất là siêu thị. Dạo này kinh tế khó khăn nên chẳng ai mua gì, cứ đi vào chơi cho mát. Chỗ khu game thì lúc nào cũng phải xếp hàng, tiếng động ẩm ĩ nhức hết cả đầu, haizzz… Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ thật chán vì không có gì để xem. Ca nhạc thì nhảm, lại chẳng có bài vui cho lứa tuổi tụi em. Cứ suốt ngày yêu nhau, bỏ nhau nhảm pà cố! Mà trong mấy cuộc thi Talent trên Ti vi thì tụi trẻ con cũng toàn bắt chước người lớn mới được giải cao đấy thôi, ai mà coi trọng con nít! Phim Việt thì vừa chán vừa toàn chuyện người lớn, mấy cái phim Mỹ hành động thì hay, vậy mà cái hay nhất chuẩn bị chiếu thì lại bị cấm mất vì nghe nói quá bạo lực. Mấy đứa bạn nhà giàu nó còn được bay qua Thái, qua Sin xem chứ em thì potay. Mà lạ thật, trẻ con bên ấy giàu hơn nhưng lại thích bạo lực hơn ở nhà mình nhỉ? Ôi, ước gì em được như Phù Đổng, ước gì em nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ thì lúc nào cũng bắt đọc sách. Em cũng thích đọc lắm, nhất là mấy cuốn Manga vẽ tranh đẹp cực! Đọc lời và chữ nhiều đang chán, đọc truyện tranh đang thích thì mẹ lại cấm vì bảo trong đó toàn cảnh phản cảm của con nít làm chuyện người lớn…huhu. Nếu mà thế gọi là làm chuyện người lớn thì em cũng thích làm người lớn. Thích thế nhưng mà rất khó, mấy đứa con trai cùng lớp thỉnh thoảng cứ hay rủ đi chơi xa, vào nhà nghỉ làm chuyện người lớn. Thích đấy nhưng mà quá nguy hiểm, nhỏ L. lớp kế bên đi chơi riết rồi tự nhiên có em bé đó, kỳ lắm. Nhưng ở nhà cũng ghê thấy mồ à, mấy cha hàng xóm mắc dịch và biến thái cứ hay gạ qua nhà làm chuyện người lớn rồi cho tiền, cho kẹo... Sao làm trẻ con khổ thế!? Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.
Mà làm người lớn cũng dễ ợt chứ có gì đâu. Em nghe nói nhỏ kia chưa đến 18 đã khai man để có bạn trai sớm. Mà vừa mấy bữa trước thấy nó còn ốm nhom trên ti vi, nghe dì Năm nói nó giải phẫu thẩm mĩ vòng 1 siêu khủng, nâng mũi dọc dừa, mất mấy ngàn đô lận, thế rồi thành hotgirl, được người ta rủ đi chơi mà trả tới hai chục ngàn đô lận. Cho nên chắc em sẽ phấn đấu thành hotgirl trước, rồi sau đó sẽ đăng ký vô mấy cuộc thi Miss sìtyn để kiếm vận may. Làm người lớn vừa có giá, vừa tự do chẳng ai quản lý. Mẹ cấm đoán em chắc chỉ vì thiếu tiền, chứ em mà kiếm được mấy cha đại gia thì sẽ bao cả nhà ăn chơi nhòe luôn.
Đấy, sao cứ phải thời chiến mới trở thành người lớn lẹ được? Mà nói rồi mới nhớ và tiếc thần tượng của em. Giá anh Gióng mà không bay về trời thì ở lại thành đại gia là chắc. Đẹp trai, tiền thưởng nhiều như thế thì thiếu gì hotgirl xin chết?
Vậy xét cho cùng thì đâu ai cần tuổi thơ nhỉ? Em chỉ muốn làm một việc gì có ý nghĩa, em muốn học tập Thánh Gióng nhanh để trở thành người lớn, em chỉ muốn có nhiều tiền, nhưng làm thế nào nhỉ? Haizzzz…”.
Nhận xét của giáo viên: "Bài không những lạc đề mà tư tưởng có vấn đề! Đề nghị gia đình chú ý giáo dục! 0 điểm”.
Người Việt thuộc nhóm nhẹ cân nhất thế giới
Người Nhật có chỉ số cân nặng trung bình thấp, nhưng chất lượng sống cao. Ảnh: BBC. |
Nếu tất cả dân số trên thế giới đều béo như người Mỹ, thì trái đất sẽ phải gánh thêm sức nặng tương đương với 1 tỷ người nữa. Ở thái cực ngược lại, người Việt Nam, Nhật Bản hay Etiopia thuộc diện mảnh mai nhất thế giới.
Các nhà nghiên cứu đã ước tính cân nặng tổng cộng của
loài người trên hành tinh, và phát hiện Bắc Mỹ có tỷ lệ trung bình cao
nhất. Chỉ có khoảng 6% dân số toàn cầu sống ở đây, nhưng lại chiếm đến
1/3 số người béo phì, theo báo cáo công bố trên tạp chí BMC Public Health.
Nhóm nghiên cứu từ Trường Y học Nhiệt đời và Vệ sinh
London đã ước tính cân nặng của dân số toàn cầu là 287 triệu tấn, trong
đó, 15 triệu tấn là do phần thừa cân tạo ra, và 3,5 triệu tấn là do phần
béo phì.
Trung bình, theo dữ liệu của WHO năm 2005, cân nặng
của người dân thế giới là 62 kg, nhưng có sự khác biệt lớn giữa các vùng
miền. Ở Bắc Mỹ, cân nặng trung bình là 80,7 kg, trong khi ở châu Á chỉ
có 57,7 kg.
Dù châu Á chiếm đến 61% dân số thế giới, thì vùng này chỉ chiếm 13% cân nặng do béo phì gây ra.
"Khi nghĩ tới sự bền vững của môi trường, người ta
thường ngay lập tức chú ý vào dân số. Thực tế, khi tính ra cụ thể, đó
không phải là có bao nhiêu cái miệng cần nuôi, mà là có bao nhiêu kg cân
nặng ở đó", tác giả của bài báo, giáo sư Ian Roberts lý giải về điều ẩn
sau những con số này.
Nhóm nghiên cứu cũng cho rằng nếu chỉ tập trung vào
tình trạng béo phì của một vài cá nhân hoặc nhóm người thì không mang
lại ích lợi gì. "Thực tế, chúng ta đều đang béo lên", ông nói trên BBC.
Các nhà khoa học cũng liệt kê danh sách các quốc gia
nặng cân nhất và nhẹ cân nhất theo ước tính này, trong đó Mỹ đứng đầu
danh sách nặng cân.
"Nếu tất cả các quốc gia trên thế giới này có độ béo
tương tự như người Mỹ, thì về cân nặng mà nói, giống như việc trái đất
đang có thêm một tỷ người nữa", giáo sư Roberts giải thích.
Eritrea, Việt Nam và Ethiopia là nhóm có cân nặng nhẹ
nhất. Tuy vậy, các chuyên gia cho rằng nhẹ cân không đồng nghĩa với mức
sống nghèo khó. Cụ thể, người Nhật tuy có chỉ số khối trung bình (BMI)
thấp, nhưng lại có chất lượng sống cao.
Một điều thú vị là trong danh sách 10 quốc gia nặng
cân nhất có Kuwait, Croatia, Qatar và Ai Cập, chiếm phần đông là những
nước Ả rập. Giáo sư Robert cho rằng những nước này béo là do họ dùng xe
hơi quá nhiều mà ít di chuyển.
Singapore sắp khai trương kỳ quan tuyệt mỹ
Ở VN bây giờ chặn blogspot, muốn đọc thì vẫn còn nhiều cách, muốn viết thì phải dùng phần mềm hospot Shield Launch nhưng bực mình với phần mềm này. Mình muốn viết hướng dẫn nhưng viết vào đây phỏng có ích gì khi họ không thể vào đọc. Thực tế tôi đã lưu vào thanh Bookmarks của Firefox hồi tết vừa rồi nếu tìm là thấy. Có 2 cái tên giống nhau nhưng 1 cái là địa chỉ thường 1 cái là địa chỉ được hỗ trợ(nằm trong thư mục Thanh, như mục nhỏ là C) nếu đã mở theo đường này nó còn hỗ trợ nhiều trang bị chặn khác |
Một khu vườn với những "siêu cây" khổng lồ có khả năng tổng hợp năng lượng mặt trời và lọc sạch không khí sẽ được khai trương vào cuối tháng này, hứa hẹn mang lại một diện mạo hoàn toàn mới cho quốc đảo Singapore.
Gardens by the Bay phát ánh sáng rực rỡ trong đêm. Toàn bộ điện năng ở đây đều được chuyển đổi từ năng lượng mặt trời do chính các "siêu cây" tổng hợp. Ảnh: CNN |
Những "siêu cây" được trồng ở công viên Bay South này
là một phần trong dự án khu vườn rộng 250 ha mang tên Gardens by the
Bay. Đây là một sáng kiến của Ban Quản lý Công viên Quốc gia Singapore,
nhằm tập hợp nhiều loại thực vật từ khắp nơi trên thế giới vào một khu
vườn đặc biệt.
Theo CNN, khu vườn nhân tạo này được trang
tri bằng 18 "siêu cây" thẳng đứng, có khả năng tổng hợp năng lượng mặt
trời, đồng thời hoạt động như một máy lọc không khi và tiếp nhận nước
mưa. 11 trong số các "siêu cây" được trang bị hệ thống quang điện để
chuyển đổi ánh sáng mặt trời thành năng lượng, cung cấp ánh sáng và nước
cho các nhà kính trong công viên.
Với chiều cao từ 25 tới 50 m, mỗi "siêu cây" đều được
trang trí bằng các loài hoa nhiệt đới và dương xỉ leo quanh những khung
thép. Các tán cây cũng được hoạt động như những chiếc điều hòa nhiệt độ,
hấp thụ và phân tán nhiệt, giúp mang lại không khí mát lành cho khách
du lịch bên dưới.
Dự án này là một phần của kế hoạch tái phát triển nhằm
tạo lập một khu đô thị mới ở khu vực Vịnh Marina, phía nam thành phố
Singapore. Những nhà tổ chức dự án hy vọng khu vườn Gardens by the Bay
khi hoàn thiện sẽ trở thành điểm thu hút du lịch sinh thái hàng đầu thế
giới.
Phát biểu trong một sự kiện hồi tháng 11 năm ngoái,
cựu Thủ tướng Lý Quang Diệu cho biết, dự án sẽ "cho thấy những gì chứng
ta có thể làm để mang một thế giới thực vật tới tất cả người dân của
Singapore", nói thêm rằng những khu vườn sẽ trở thành "niềm tự hào của
Singapore".
Để giúp du khách có thể đi bộ và chiêm ngưỡng khu vườn
từ độ cao chóng mặt, ban quản lý dự án cũng thiết kế những cây cầu mang
tên "skywalks" để nối giữa các "siêu cây".
Ngoài 18 "siêu cây", khu vườn địa đàng còn tự hào bởi
hai nhà kính mang tên Cloud Forest và Flower Dome, công trình được hy
vọng sẽ trở thành điểm hấp dẫn du lịch bật nhất trong công viên. Với
kích thước tương đương 4 sân vận động, nơi này sẽ trở thành nhà của
220.000 loài thực vật từ hầu hết các lục địa trên thế giới. Dự tính
khách du lịch nước ngoài sẽ phải trả 22 USD trong khi người dân
Singapore mất 20 USD để tham quan công viên này.
Được Thủ tướng Lý Hiển Long giới thiệu 7 năm trước
trong Lễ kỷ niệm Quốc khánh, Gardens by the Bay đã nhận được rất nhiều
sự hưởng ứng từ nhân dân Singapore. Khu vườn khổng lồ này sẽ trở thành
điểm nhấn giữa không gian ồn ào và náo nhiệt của đô thị, là một phần
trong chiến lược tổng thể của chính phủ nhằm biến Singapore trở thành
"một thành phố trong vườn".
Chỉ người tắm lõa thể tại sông Hồng mới hiểu!
(Kienthuc.net.vn)
- Mấy ngày hôm nay, những hình ảnh của người tắm nude tự phát tại bãi
sông Hồng lại tiếp tục xuất hiện và lan truyền trên internet. Trao đổi
với Kienthuc.net.vn, GS.TS. Phạm Đức Dương, nguyên Viện trưởng Viện Đông
Nam Á cho rằng “đừng trở lại cuộc sống hoang dã như thế”.
GS.TS. Phạm Đức Dương
cho rằng tắm nude tại Việt Nam đã có từ rất lâu đời trong truyền thống
của người Mường, người Thái... Những cô gái của các dân tộc này thường
lên đầu nguồn các con suối để “tắm tiên”. Đó là một tập tục, một nếp
sống lâu đời mang theo bản sắc văn hóa. Tuy nhiên, ở người Kinh thì chưa
bao giờ có thói quen này.
“Tắm tiên” đã tồn tại và
phần nào được chấp nhận ở phương Tây như ở Đức có cả “Hội tắm chuồng”,
hay một số quốc gia khác hình thành cả những bãi tắm “nude” rất lớn…
“Việc xuất hiện “tắm tiên” ở bãi sông Hồng không biết có phải ảnh hưởng
của phương Tây hay không nhưng nó không phù hợp với văn hóa của người
Việt”.
Loã thể ở bãi sông Hồng. Ảnh: Internet |
Với những ý kiến cho
rằng, tắm nude là một nhu cầu được trở về với cuộc sống tự nhiên, GS.TS.
Phạm Đức Dương cho rằng nhu cầu này tất cả mọi người trên thế giới đều
có. Tuy nhiên, trở lại tự nhiên, hòa nhập tự nhiên cũng cần phải văn
minh chứ không phải trở lại cuộc sống hoang dã.
“Mỗi người Việt Nam có
một ông Khổng Tử ngồi giữa rốn, đó là những giá trị đạo đức quý báu mà
cha ông để lại cho con cháu cần phải được gìn giữ, che đậy, bảo vệ”
“Nếu nói lõa thể là có
thể sống gần với tự nhiên hơn thì cần phải xem xét lại. Những ý kiến bảo
vệ cho quan điểm này chủ yếu là suy luận của những người ngoài cuộc.
Trong khi đó chỉ những người trực tiếp tắm nude mới hiểu hết là họ muốn
gì. Cảm giác thoải mái là của những người bên ngoài nhìn vào”.
“Việc tắm nude một cách
công khai tại sông Hồng như hiện nay tôi cho rằng đại bộ phận người dân
không đồng tình”, GS.TS. Phạm Đức Dương nhấn mạnh.
GS.TS. Phạm Đức Dương cho rằng đại bộ phận người dân không đồng tình với tắm loã thể ở bãi sông Hồng. Ảnh: Internet |
“Đối với những cái mới
chúng ta không cấm mà nên cổ vũ người ta lựa chọn theo hệ giá trị của
người Việt”, GS. TS. Phạm Đức Dương nhấn mạnh.
Kính đánh lừa dành cho người ăn kiêng
Các nhà sáng chế tại Nhật Bản vừa công bố loại kính điện tử có khả năng đánh lừa cảm giác của người sử dụng, khiến họ ăn ít hơn so với khi không đeo kính.
Kính điện tử của Đại học Tokyo khiến người sử dụng cảm thấy thức ăn to hơn bình thường, nhờ đó họ ăn ít hơn. Ảnh: AFP. |
Đại học Tokyo tại Nhật Bản chế tạo kính dành cho người
ăn kiêng bằng cách kết hợp máy tính với công nghệ thực tế ảo. Sản phẩm
của trường giúp người ăn kiêng cảm thấy thỏa mãn dù họ ăn ít hơn hoặc ăn
thực phẩm kém hấp dẫn so với những lúc bình thường.
Khi người sử dụng đeo kính, các camera trên kính sẽ
ghi hình thức ăn rồi gửi hình ảnh tới một máy tính, nơi kích thước của
thức ăn được phóng lên song kích thước bàn tay của người sử dụng không
thay đổi. Máy tính gửi hình ảnh phóng đại của thức ăn tới màn hình trên
mắt kính, khiến người sử dụng cảm thấy nó to hơn kích thước thực tế, AFP cho biết.
Trong các thử nghiệm, lượng bánh biscuit mà tình
nguyện viên đưa vào cơ thể giảm gần 10% khi chúng được phóng to 50%. Con
số này tăng lên 15% khi kích thước bánh được phóng to thêm khoảng 67%.
Giáo sư Michitaka Hirose, một nhà nghiên cứu về công
nghệ thông tin của Đại học Tokyo, nói rằng đánh lừa các giác quan nhờ
máy tính là vấn đề quan trọng trong lĩnh vực nghiên cứu thực tế ảo.
“Những thiết bị tạo ra thực tế ảo để đánh lừa nhiều
giác quan thường có kích cỡ lớn nên vận chuyển chúng trở thành việc bất
tiện. Dùng một giác quan để đánh lừa giác quan khác là cách để giải
quyết vấn đề. Thực tế nằm trong chính đầu con người”, Hirose nói.
Những trớ trêu về bảo hiểm sức khỏe tại Hoa Kỳ (1)
Lạ, chưa hiểu được chuyện này
Bà Ann Snyder, ở thành phố Long Beach, quận Los Angeles, thuật chuyện rằng bà có mua bảo hiểm sức khỏe của công ty Blue Shield (2). Sau khi mổ ruột già bà thấy lâm râm đau bụng. Bác sĩ gởi bà đến bệnh viện làm nội soi CT (3) lưng và xương chậu. Giấy tờ cho thấy giá nội soi CT là $6.707, và – nhờ có bảo hiểm – bà chỉ trả $2.336. Sau đó, do một sự tình cờ bà Snyder biết nếu bà không có bảo hiểm thì bà chỉ trả $1,054 tiền mặt. Bà Snyder 57 tuổi nói, bà thấy chuyện phi lý quá. Bà tự hỏi: Vậy mua bảo hiểm để làm gì?
Tìm hiểu, bà Snyder mới biết rằng trường hợp bà không phải là một ngoại lệ. Các cơ sở săn sóc sức khỏe (bác sĩ, bệnh viện …) đều tính tiền nặng cho bảo hiểm hơn tính cho bệnh nhân trả tiền mặt và sự khác biệt của hai con số đôi khi rất cao. Ngoài ra giá tiền tính cho cùng một dịch vụ cũng rất khác nhau từ bệnh viện này qua bệnh viện khác.
Thí dụ Trung tâm Y Tế Los Alamitos (ở nam California) tính một CT scan lưng là $4,423, và Blue Shield thuận trả $2,400. Báo Los Angels Times gọi hỏi giá tiền mặt thì được cho biết $250 .
Báo Times điều tra tại 7 bệnh viện trong vùng Nam California và thấy mỗi bệnh viện là một cõi riêng biệt, tính sao thì tính không theo một nguyên tắc nào cả. Và thực tế có một policy bảo hiểm sức khỏe chỉ có lợi trong hai trường hợp: (1) thí nghiệm y khoa và khám phòng ngừa khỏi trả tiền, (2) chữa trị dài ngày khi bị bệnh hiểm nghèo.
Trong tình hình kinh tế hiện nay các chủ sở, chủ tiệm giảm tiền mua bảo hiểm đối với công nhân viên, trong khi các hãng bảo hiểm vừa tăng tiền bao trước (deductibles) vừa tăng phần tiền bệnh nhân phải trả thêm nên nhân viên, thợ thuyền có khuynh hướng không khai mình có bảo hiểm để trả tiền mặt có lợi hơn.
Mới đây bà David Belk, một bác sĩ nội khoa thiết lập diễn đàn điện tử www.trucostofhealthcare.org/ để làm sáng tỏ tình trạng phi lý này và tìm cách sửa đổi. Nhiều người làm việc trong kỹ nghệ săn sóc sức khỏe cũng làm những công việc tương tự để giúp cộng đồng. Bà Belk đưa ra một trường hợp điển hình: một dịch vụ thử máu giá tiền mặt $95, trong khi bệnh viện tính $782 và hãng bảo hiểm thuận trả $415.
Nhưng trả tiền mặt có lợi trước mắt mà có thể thiệt hại về sau tùy theo từng trường hợp. Bởi lẽ đa số các policy bảo hiểm sức khỏe đều có điều khoản, nếu bệnh nhân trả tiền túi đến một giới hạn nào đó trong năm thì sau đó khỏi trả thêm nữa. Trong khi đó muốn trả tiền mặt cho rẻ phải khai “không có bảo hiểm” và số tiền này không được tính vào tổng số tiền túi cá nhân đã trả trong năm.
Vì vậy, tùy trường hợp bệnh trạng và sức khỏe, mỗi người tính toán khác nhau (nếu có khả năng và dữ kiện để tính) rất nhức đầu. Luật cải tổ bảo hiểm sức khỏe (Healthcare Reform) quốc hội Hoa Kỳ thông qua và tổng thống Obama ban hành thành luật tháng 3 năm 2010 buộc mọi người dân phải mua bảo hiểm về lâu về dài giải quyết được chuyện nhức đầu này. Nhưng một số người chống dựa vào một cái cớ mơ hồ rằng “bó buộc mua bảo hiểm” là vi hiến. Trong khi luật buộc mọi người có xe phải mua bảo hiểm cho xe thì không ai kiện vi hiến cả!
Đã có một thời kỳ các bệnh viện tính tiền thật cao cho các bệnh nhân không có bảo hiểm hoặc có bảo hiểm mà không khai. Không trả được một lần thì trả hằng tháng. Nhưng dân nghèo kêu quá chính phủ can thiệp và các bệnh viện tính thấp cho bệnh nhân không có bảo hiểm với điều kiện trả tiền một lần để họ khỏi mất công đòi.
Lại còn vấn đề: bệnh viện lớn và bệnh viện nhỏ tính tiền khác nhau. Các bệnh viện lớn có nhiều bệnh nhân nên tính tiền đắt hơn, và các hãng bảo hiểm chịu trả vì họ sẽ đập lại vào tiền bảo hiểm của khách hàng. Khách hàng bằng lòng trả “preminum” cao một chút để mua bảo hiểm của những hãng bảo hiểm có thể gởi họ đến những bệnh viện lớn.
Chủ nhân các bệnh viện tại Hoa Kỳ đều nói họ không muốn tính tiền cao cho bệnh nhân. Nhưng vì hệ thống bảo hiểm sức khỏe của Hoa Kỳ không như các nước Âu châu, họ phải tính cao cho những người có bảo hiểm để có tiền săn sóc cho những người không có bảo hiểm trong trường hợp khẩn cấp nếu không được chữa trị thì chết. Họ phải làm vậy để cân bằng chi thu nếu không thì phải đóng cửa bệnh viện.
Sự tăng giá dịch vụ làm cho chi phí săn sóc sức khỏe tại Hoa Kỳ tăng cao và nhanh gấp đôi chỉ số lạm phát, dù trong thời kỳ suy thoái kinh tế hiện nay số người đến bệnh viện giảm đi nhiều.
Bà Snyder kể chuyện săn sóc sức khỏe của bà một cách chi tiết như sau: Năm 2009 bà đau lưng. Bác sĩ của bà, sau khi được sự chấp thuận của hãng bảo hiểm Blue Shield, gởi bà đến Trung Tâm Chụp hình Liberty Pacific, một cơ sở chụp hình nhỏ (không liên hệ với bệnh viện Long Beach Memorial) để làm CT scan lưng và xương chậu. Blue Shield bảo bà trả $660. Sau đó bà Snyder mổ ruột già (tại bệnh viện Long Beach Memorial) và sau đó lâm râm đau bụng. Bác sĩ mổ ruột già của bà gởi bà đi làm một CT scan khác vào tháng Giêng năm 2010 tại Trung tâm Chụp hình của Long Beach Memorial. Bà Snyder tưởng lần này cũng trả khỏang trên dưới $600 như lần trước. Nhưng không, Blue Shield nói giá scan lần này là $3,497 và phần bà phải trả là $2,336.
Bà Snyder đã kiện Blue Shield về sự bất nhất giá cả. Bà biết tệ trạng giá cả này do hệ thống săn sóc sức khỏe của Hoa Kỳ hỏng, kiện cũng không đi tới đâu, nhưng bà kiện để hãng bảo hiểm phải tiết lộ chính sách tính tiền tùy hứng cho dân chúng biết.
Do vụ kiện và tìm hiểu bà Snyder biết thêm rằng cùng với dịch vụ như bà những ai không có bảo hiểm chỉ trả bằng nửa giá bà đã trả.
Vụ kiện đang được thụ lý tại tòa án quận Cam (Little Saigon). Công ty Blue Shield bình chân như vại nói rằng là một “công ty có quy chế bất vụ lợi” (non-profit orgnization) họ có quyền trao đổi giá cả dịch vụ với các bệnh viện.
Bà Snyder nói hiện nay bà phải đi làm (dù bà có thể nghỉ ngơi) chỉ để có tiền trả $700 bảo hiểm một tháng.
Những người quan tâm đến vấn đề bảo hiểm sức khỏe nói trên đây chỉ là những gì liên quan đến giá cả của một vụ CT scan. Còn trăm ngàn trường hợp khác thì sao? Ai cũng muốn công khai nhưng các bệnh viện và các hãng bảo hiểm không muốn công khai. Công khai thì họ không kín đáo làm ăn được.
Nhưng với sự đòi hỏi của người tiêu thụ rồi cũng phải công khai vì công khai là nguyên tắc của văn minh và dân chủ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)