Kim Jong Il chết , cả nước Bắc Hàn diễn kịch


 
Họ thương ông đã dìu dắt dân bắc Hàn đến ngày chết đói
  

· · · 2 giờ trước ·


  • Trần Thị Nga49 người khác thích điều này.
  • 1 chia sẻ

    • Sói Hồn u mê
      2 giờ trước ·

    • Đỗ Ngọc An Truyền ngôi
      khoảng một giở trước ·

    • Cường Viết Không khóc tru di cả họ !
      khoảng một giở trước · · 4

    • Lâm Duy Nguyễn đố cha đứa nào không khóc!
      khoảng một giở trước ·

    • Cường Viết Để ý kỹ nhé, không ai đập đầu xuống đất mà khóc cả !
      khoảng một giở trước ·

    • Bach Duong đúng là bọn này nó diễn hài hay thật, coi mà chỉ mắc cười chả thấy tội nghiệp tí nào, toàn các cháu cánh tay mặt của đảng bác JUn.
      khoảng một giở trước ·

    • Tuấn Ngọc Vũ khóc thì về nhà mà khóc , gây rối trật tự trị an , cho lên xe bus h chứ lại
      khoảng một giở trước · · 4

    • Phong Vu Có thể hiểu cho người dân Bắc Hàn, có lẽ do họ biết quá ít về thế giới bên ngoài, các thông tin mà họ tiếp xúc chỉ đến từ 1 chiều.
      khoảng một giở trước · · 5

    • Love Vietnam Sao nhìn giã dối quá?
      khoảng một giở trước ·

    • Nam Le Dân bị mê muội
      khoảng một giở trước ·

    • Nautical Mile Nhìn muốn ói.
      khoảng một giở trước ·

    • Viet Dinh Một đất nước mông muội. Chế độ xã hội mị dân quá trời. lãnh đạo cha truyền con nối đúng là thời phong kiến đang trở lại trên đất nước Triều Tiên. Nhìn lại xem khởi điểm như nhau nhưng bây giờ Hàn Quốc đã vượt quá xa Triều Tiên rồi.
      khoảng một giở trước · · 3

    • Thanh Nguyễn Công Như VTV zậy ... đã lên phim ... thì bao giờ cũng phải qua đạo diễn ...
      khoảng một giở trước · · 3

    • Phạm Hồng Sinh Có thể là khóc theo phong trào, coi thử con trai có tài gì làm thay đổi không đây. Đúng là một đất nước độc đoán.
      khoảng một giở trước ·

    • Lê Huỳnh Hữu Hạnh phim hài này hay thật . Khóc giả tao trắng trợn :)) Bỗng nhiên tụ tập vài trăm người đứng khóc =]] Khóc rặn :|
      khoảng một giở trước · · 1

    • Xuan Dong lam lanh dao ma khi chet dc nhu vay, ong nao ma cha ham
      khoảng một giở trước ·

    • Hội Phát Cuồng Vì Sự Nguy Hiểm Của Hội Ghét Phản Động Thật sự thì cũng ko trách gì họ được,sinh ra và lớn lên trong sự tuyên truyền 1 chiều,đc. dạy từ nhỏ tới lớn về sự tốt đẹp của Kim Jong Il thì tất phải vậy thôi :D
      Thấy thương họ thôi.

      khoảng một giở trước · · 3

    • Jandrito Vu Hoang Chắc chắn là một trò dàn dựng. Dù người lãnh đạo có tài tới đâu thì khi chết nhân dân cũng sẽ không vật vã thế này. Ngày xưa Bác mất, người ta cũng khóc, nhưng đâu đến nỗi thế này nhỉ :|
      khoảng một giở trước ·

    • Mo Lang Haha , được dịp khoe trung thành, thằng nào oằn oại " diễn " giỏi nhất hi vọng có chiếc ghế xứng đáng .
      khoảng một giở trước ·

    • Thaiduong Nguyen Cho lên kịch hài đi hội cuồng :)
      khoảng một giở trước ·

    • Phạm Huy Tuấn để giành nước mắt cho ông bà cha mẹ còn hơn
      khoảng một giở trước ·

    • Hanks Dang Ít nhất thì ông ấy cũng đã để lại cho nhân dân họ Sự Tự Hào Là Một Dân Tộc Kiên Cường, Nghèo nhưng không Hèn và Ko phải sợ Bố Con Thằng Nào Cả :-<
      khoảng một giở trước · · 1

    • Mo Lang Không chừng báo chí trong nước Triều Tiên cũng đang đưa tin các lãnh đạo và nhân dân " tiến bộ " trên toàn thế giới cũng oằn oại khóc thương cho " lảnh tụ " Kim Jong Il . Nhân dân các nước đang mua hoa xếp hàng dài tại các sân bay để chờ qua Triều Tiên để được gần bên " người " lần chót, nhưng bọn đế quốc thâm độc đã ngặn chặn không cho qua. Ôi thương thay !
      khoảng một giở trước · · 1

    • Lâm Duy Nguyễn ‎@Hanks Dang: <> ??? Xin ăn có gọi là hèn ko?
      khoảng một giở trước · · 2

    • Phan Thảnh Phan Thanh Người ta khóc mà mình đây ngồi cười. Mình thật là vô lương tâm các bạn ạ! ;|
      khoảng một giở trước ·

    • Tuấn Anh Nguyễn nho lai ngay Bac mat
      khoảng một giở trước · · 2

    • Cranky Gal sao moi nguoi khoc du vay ta, ko giong nhu dong kich vay do ?!
      khoảng một giở trước ·

    • Phichan Chimshunhye Công an Vn hỏi: Đi khóc thế này bạn được bao nhiêu tiền =))
      khoảng một giở trước · · 3

    • Lê Huỳnh Hữu Hạnh chưa gì mà bác Un đã làm um xùm rồi này : http://vnexpress.net/gl/the-gioi/2011/12/trieu-tien-bat-ngo-thu-ten-lua/

      khoảng một giở trước · · 1

    • Nguyen Dinh Thang Bo chan bo ca tay, that buon khi nhan loai con ton tai mot xa hoi nhu vay
      khoảng một giở trước ·

    • Thanh Bình Nguyễn Hay thật, phản ứng dây chuyền như một người đi đái là cả làng đi theo. Hahaha
      khoảng một giở trước ·

    • Hùng Hững Hờ huhuuu... Húúhúúhúú... Huuhu
      Xin lôi~ quý vi, tôi Ðau lòng quá ko kìm dc. Bác Kim Ði rôi mà bác Giun (Dung~) chua Ði! :(((

      khoảng một giở trước · · 2

    • Nguyễn Bình Nam huhu, sao tới giờ mày mới chết hả Il ;))
      khoảng một giở trước · · 1

    • Phan Dinh Minh Hung Crying for joy and happiness !!!!
      khoảng một giở trước ·

    • Nguyen HuyDuc Khng khóc là trở thành phản động , không yêu lảnh tụ là bọn phản quốc làm sao .. Thnàh ra phaỉ khóc cho to gào cho lớn ....
      khoảng một giở trước · · 2

    • Duc Le Khóc cha, khóc mẹ khóc một. Khóc bác Jong-Il khóc mười.

      Tin nội bộ cho biết bác Jong-Il chết ... trên bụng cô hộ lý trẻ.

      khoảng một giở trước ·

    • Ninh Đoàn the day .toi may then co chuc co quyen
      khoảng một giở trước ·

    • Le Thanh Nam Sao nhìn gào khóc giả quá, nhiều ông vật vã khóc hờ ko đạt :( Hồi năm 69 cũng có đoạn ghi hình, ko đến nỗi rũ rượi đập đầu vật tay như vậy. Tears of joy, perhaps?

      Nhìn khóc lại liên tưởng đến đám HVB.

      55 phút trước · · 2

    • Tuấn Ngọc Vũ mai làm con 69 phát xem
      53 phút trước ·

    • Quyen Tran Duc ‎69, một con số rất đẹp:D
      52 phút trước ·

    • Vô Song Sao các cụ cứ lựa cái số 69 mà quy tiên thế nhỉ?
      50 phút trước ·

    • Bình Minh Nhiều khi người ta mừng vui sung sướng quá người ta cũng khóc chớ bộ...!
      47 phút trước ·

    • Thai Lam ơ đập đầu cơ àh, đm bố mẹ mấy người này mà chết ko biết có khóc bằng lão này chết ko nhỉ, nhảm vl
      46 phút trước ·

    • Thuanphong Nguyen neu la cong dan bac han ma kg khoc thj kg dc la gja djnh vh nen phaj khoc hay mung wa ma nc mat cu nhat nhoa
      39 phút trước ·

    • Laođộnghăngsay Tìnhyêusẽđến cũng có 1 số người ủng hộ ông Kim mà, các bạn có thể thấy rất nhiều người đi qua mà không ngoái lại nhìn, chứng tỏ chỉ có đám đông này khóc thôi.
      22 phút trước ·

    • Laođộnghăngsay Tìnhyêusẽđến nói đi nói lại thì Triều Tiên cũng là đồng minh với Trung Quốc nên mọi người hok quan tâm làm ji cho mệt
      21 phút trước ·

    • Bảo Huân Ông kinh that. kho'c vat va~ co`n mi`nh ngoi day coi xong tu nhien cung thay buon non vat va~
      17 phút trước ·


Chết vì ồn!

SGTT.VN - Tiếng ồn là một trong những nguyên nhân phổ biến nhất gây mất thính lực. Một tiếng súng nổ ở cự ly gần có thể làm bạn mất sức nghe vĩnh viễn ngay tức khắc. Tiếp xúc lâu, lặp đi lặp lại với tiếng ồn lớn của máy móc, xe cộ có thể ảnh hưởng đến sức nghe con người. WHO đã khuyến cáo tiếng động trên trục lộ giao thông là nguyên nhân đưa tới 3% số ca tử vong vì nhồi máu cơ tim ở châu Âu, tiêu biểu là cơn suy tim…

Tiếng ồn cũng là một dạng ô nhiễm môi trường. Ảnh: Hồng Thái
Những nạn nhân bất đắc dĩ
Nhà bác Năm ở mặt tiền đường Nguyễn Đình Chiểu, quận 3, TP.HCM. Khoảng một năm nay, giấc ngủ của bác không còn được đầy đủ như trước. Lúc đầu bác chỉ bị đánh thức quá sớm (có hôm mới 3 giờ 30 sáng) do tiếng quét của chổi tre, tiếng xe chở bàn ghế, bếp, nồi niêu, chưa kể sáng nào cũng hít phải hơi than khi hẻm sau nhà xuất hiện một hàng phở. Mấy tháng gần đây, một gia đình khác ở hẻm này cho thuê làm trạm trung chuyển đá lạnh cục. Ôtô chở đá chuyến cuối cùng khoảng 12 giờ đêm, nên đêm nào cũng có tiếng động cơ, tiếng ném bao đá bình bịch, tiếng người nói chuyện… Trước kia tiếng ồn của hàng phở đã làm cho bác Năm rất khó chịu, giờ tiếng ồn của nhà trung chuyển đá còn khủng khiếp hơn nhiều. Mới 4 giờ sáng tiếng xe máy chở đá đi các nơi thi nhau rồ máy. Như vậy, một đêm bác chỉ còn ngủ được bốn tiếng. Không chỉ bác Năm là nạn nhân. Nhiều người, nhất là trẻ nhỏ, người già, bị tiếng ồn từ xe cộ, tiếng nhạc ầm ĩ của láng giềng… tra tấn. Già thì trằn trọc không ngủ được, trẻ có lúc giật mình khóc thét.
Tác hại của tiếng ồn
Tiếng ồn gây ra nhiều tác hại như đau tai, nghe kém, ù tai; khó chịu bực bội trong lòng; rối loạn hành vi xã hội như gây gổ, chống đối, cảm thấy bất lực; khó khăn khi giao tiếp; rối loạn giấc ngủ với hậu quả lâu dài; tác hại tim mạch; tăng sản xuất hormone, ảnh hưởng tới hệ miễn dịch, sự tiêu hoá và ngay cả việc học của trẻ em, việc làm của người lớn. Các ảnh hưởng này có thể xảy ra âm thầm, từ từ hoặc tức thì, tuỳ theo cường độ tiếng ồn và thời gian tiếp xúc.
Theo khuyến cáo của tổ chức Y tế thế giới (WHO), ngưỡng tiếng ồn cho phép là: trong môi trường nghỉ ngơi, độ ồn thường xuyên (âm nền) không quá 40dB; trong môi trường sinh hoạt, âm nền không quá 60dB; môi trường sản xuất, âm nền không quá 80dB. Nếu độ ồn cao hơn, thời gian tiếp xúc phải giảm.
Trên trang web của viện Quốc gia về điếc và những rối loạn trong giao tiếp của Mỹ có viết: “Mọi người ở mọi lứa tuổi, bao gồm trẻ nhỏ, thiếu niên, thanh niên và người già đều có thể bị điếc do tiếng ồn. Khoảng 15% người Mỹ từ 20 – 69 tuổi (26 triệu người Mỹ) bị mất thính giác tần số cao có thể do tiếp xúc với tiếng ồn lớn hoặc tiếng ồn tại nơi làm việc hoặc trong các hoạt động lúc rảnh rang. Các hoạt động lặp đi lặp lại có nguy cơ gây điếc do tiếng ồn, bao gồm săn bắn, lái xe trượt tuyết có động cơ, nghề mộc và các trò yêu thích khác như chơi bóng, tham dự các buổi nhạc rock. Các tiếng ồn gây hại ở nhà có thể từ máy giặt, máy cắt cỏ và các dụng cụ cửa hàng”. Mới đây, liên đoàn Thuỵ Sĩ về chống tiếng ồn và hiệp hội Các bác sĩ bảo vệ môi trường Thuỵ Sĩ (Cercle Bruit) cũng cảnh báo những người thường xuyên nghe nhạc trong thời gian dài mỗi ngày có nguy cơ mất khả năng giao tiếp với xã hội.
Làm sao tránh tiếng ồn?
Điếc do tiếng ồn hoàn toàn có thể phòng tránh được. Tất cả mọi người cần phải hiểu các mối nguy hiểm từ tiếng ồn và làm sao để có thể nghe tốt mỗi ngày
Để bảo vệ sức nghe của bạn, nên tuân theo những chỉ dẫn sau đây: nhận thức được những tiếng ồn có thể gây tổn hại (những âm thanh ≥ 85dB). Mang nút tai chống tiếng ồn hoặc những phương tiện bảo vệ sức nghe khác khi tham gia hoạt động trong môi trường có tiếng nổ lớn (có thể mua nút tai, hoặc chụp tai chống tiếng ồn ở cửa hàng bán đồ bảo hộ lao động, cửa hàng thể thao). Hãy báo động đối với những tiếng ồn gây hại trong môi trường. Hãy bảo vệ tai của trẻ em, bởi trẻ quá nhỏ không biết tự bảo vệ tai mình. Hãy cho gia đình, bạn bè và đồng nghiệp biết về những mối nguy của tiếng ồn. Nếu bạn nghi ngờ bị mất sức nghe, hãy đến bác sĩ chuyên khoa tai mũi họng kiểm tra và làm các test nghe bởi một nhà thính học. Người dân trong khu phố mà trước hết các hội, đoàn thể, cần nhắc nhở mọi người giữ yên lặng để không làm phiền người khác. Nhà nước cũng cần ban hành những quy định nghiêm ngặt khi cấp phép kinh doanh, sản xuất để tránh làm ảnh hưởng người dân sống gần đó.
BS.CK2 Nguyễn Thị Bích Thuỷ
Thầy thuốc ưu tú, nguyên trưởng khoa Thính học,
bệnh viện Tai mũi họng TP.HCM.


 Bài viết này không viết chuyên sâu , viết chung chung chỉ mang tính cảnh báo. Tiếng ồn có thể gây mất ngủ nhưng cũng có thể gây ngủ rũ. Hệ thống thính giác nếu chưa mệt mỏi thì nó truyền tín hiệu và bắt não bộ phải sử lý. Một vế của vấn đề người cần ngủ không được ngủ, người cần thức nên nghe to ? sai nghiêm trọng. Thông thường con người ta buồn ngủ do hệ thống thị giác mệt mỏi. Nếu nghe to và kéo dài hệ thống thính giác cũng bị mệt và lờ đờ buồn ngủ. Lên nhớ 2 hệ thống thính giác và thị giác phải làm việc quá tải cũng thúc đẩy quá trình não hóa nhanh hơn. Phương tây họ trả tiền cho ô nhiễm tiếng ồn khá cao, cao hơn môi trường nhiều bụi than và khí co(khí này là khí độc) và co2 . Chẳng cần chứng minh nhiều, nếu thấy mệt mỏi chỉ cần nhắm mắt chứ không cần ngủ cũng thấy đỡ mệt. Đang ở môi trường ồn ào cảm giác luôn khó chịu, nếu âm thanh đó đột ngột bị tắt cảm thấy thoải mái hẳn . Vấn đề là người ta không thấy sự nguy hiểm của tiếng ồn, vì nó gặm nhấm từ từ sức khỏe nên coi thường. Chán cho trình độ dân trí

HUNGARY CHUẨN BỊ TRỪNG PHẠT CÁC CỰU QUAN CHỨC CỘNG SẢN

Trong những ngày qua, Liên minh cầm quyền cánh hữu tại Hungary liên tiếp soạn thảo và đề xuất một số đạo luật với nội dung trừng phạt các lãnh đạo của thể chế cộng sản cũ ở nước này.

Biszku Béla, người tạo “cảm hứng” cho các nhà lập pháp cánh hữu Hungary

Tuy nhiên, một bộ phận công luận và giới chuyên môn Hungary lại cho rằng, sau từng ấy năm và ở vào thời điểm này, những quyết định đó vừa khó thực hiện, vừa không mấy đạt được mục đích mà lẽ ra nó có thể đạt được, nếu ra đời sớm hơn.

Trừng phạt những thủ phạm chủ chốt thời 1956

Mang tên “lex Biszku”, một đạo luật đã được đảng cầm quyền Liên đoàn Thanh niên Dân chủ FIDESZ soạn thảo và chuẩn bị trình lên Quốc hội, tạo điều kiện để truy trách nhiệm hình sự những kẻ từng tham gia vào làn sóng đàn áp nhân dân sau cuộc cách mạng dân chủ mùa thu 1956.

Ðại diện cho đảng FIDESZ, dân biểu Gulyás Gergely cho hay, đạo luật sẽ chỉ ứng với một nhóm rất nhỏ, cụ thể là những kẻ đã đưa ra “đơn đặt hàng” trong những cuộc đàn áp, hoặc những nhân vật gạo cội của nền tư pháp, khi đó đã tham gia thực hiện làn sóng thanh trừng. Trả lời câu hỏi của giới ký giả, ông Gulyás cho hay, cùng lắm là có vài chục người như vậy, nhưng cũng có thể chỉ độ chục người.

Trong số đó, chắc chắn có ông Biszku Béla, năm nay đã 90 tuổi, người mà trường hợp của ông ta đã là lý do để giới lập pháp ra đạo luật này. Nhắc lại, trong 4 năm giữ chức Bộ trưởng Nội vụ sau cách mạng 1956: Biszku được coi là người trực tiếp chỉ đạo chiến dịch đàn áp của chính phủ mới, với chừng 300 án tử hình và 20.000 án tù đày dành cho những người tham gia cuộc cách mạng.

Cuối năm ngoái, Biszku Béla đã bị truy cứu hình sự do những phát biểu theo hướng công khai phủ nhận những tội ác của thể chế cộng sản thời 1956 và do đó, ông ta phải đối mặt với bản án tù giam tối đa 3 năm.

Cơ sở của hình phạt này, là một điều khoản được sửa đổi trong Bộ Luật Hình Sự (BLHS), theo đó, có thể phạt tù giam tối đa 3 năm đối với người nào công khai phủ nhận, tỏ ra nghi ngờ hoặc cho rằng tội ác diệt chủng của các thể chế Quốc xã và Cộng sản - cũng như các tội ác chống nhân loại khác - là “không đáng kể”.

Tuy nhiên, với đề xuất mới nhất mới đây, đảng FIDESZ muốn tạo ra một đạo luật riêng rẽ, chứ không nằm trong BLHS, trên cơ sở thừa kế nguyên tắc những tội ác chống lại sự nhân bản sẽ không bao giờ hết thời hiệu.

Nhìn lại lịch sử, khái niệm những tội ác chiến tranh chống hòa bình và chống nhân loại đã được nêu ra bởi Tòa án Quân sự Nürberg thời sau Ðệ nhị Thế chiến, và Công ước năm 1968 của Liên Hiệp Quốc (ký tại New York) cũng quy định rằng những tội ác kể trên không bao giờ hết thời hiệu. Hungary cũng phê chuẩn Công ước và năm 1971, nước này cũng ra một Pháp lệnh với nội dung như vậy, nhưng theo dân biểu Gulyás, Pháp lệnh này chưa thực sự trở thành một phần của nền luật pháp Hungary.

Bởi lẽ, điều khoản có liên quan của BLHS chỉ nói rằng các tội ác chống nhân loại không bao giờ hết thời hiệu, nhưng không đả động đến các tội ác chống lại sự nhân bản, mà theo đảng FIDESZ là một khái niệm khác, và ứng với trường hợp những cuộc đàn áp diễn ra sau khi cách mạng 1956 thất bại.

Ông Gulyás cũng nhận định rằng dự luật mới theo FIDESZ sẽ không vi hiến vì theo một quan điểm xưa của Tòa án Hiến pháp, việc thực hiện những bổn phận quốc tế khiến các tội ác chống sự nhân bản không bao giờ hết thời hiệu không vi phạm khái niệm hồi tố trong luật pháp.

Ðược biết, sau khi đạo luật có hiệu lực pháp luật, nhóm dân biểu FIDESZ trong Quốc hội sẽ “thực hiện những biện pháp cần thiết”, theo lời ông Gulyás. Nói đến mức độ nghiêm trọng của hình phạt, vị dân biểu này cho hay khoảng thời gian dài đã trôi qua đương nhiên là tình tiết giảm tội, và khẳng định: “Chúng tôi không muốn trả thù mà muốn công lý được tái lập tại Hungary, như tại đa số các quốc gia cộng sản một thời”.

Một số ví dụ quốc tế cũng đã được đưa ra trong quá trình soạn thảo đạo luật. Chẳng hạn, năm 2009, một công tố viên nhà nước Czech đã bị án tù giam vì vai trò trong các vụ án ngụy tạo thời thập niên 50. Tại nước Ðức thống nhất, nhiều lãnh tụ thượng đỉnh một thời cũng bị tòa kết án vì đã tham gia vào quá trình đưa ra quyết định lính biên phòng có thể sả súng bắn những người vượt biên.

Ðánh vào lương bổng hưu trí

Không chỉ nhằm truy cứu trách nhiệm hình sự, nhóm dân biểu FIDESZ còn đề xuất việc soạn thảo một đạo luật mới, cho phép “điều chỉnh” lại lương hưu của một số cựu lãnh đạo thời cộng sản, mà họ cho là “cao quá mức”. Ðây là một vấn đề cũ, từng được đảng cực đoan JOBBIK đề xuất vào cuối năm ngoái, kèm một danh sách những người bị coi là có vai trò quan trọng trong thể chế cũ, và cần bị cắt giảm lương hưu đến mức tối thiểu.

“Cảm hứng” của các nhà làm luật trong sáng kiến mới này cũng vẫn bắt nguồn từ trường hợp cựu Bộ trưởng Nội vụ Biszku Béla: sau biến cố 1989, ông này sống yên ổn và không bị ai quấy rối tại biệt thự tại Đồi Hoa hồng, khu “thượng lưu” ở Budapest, với mức lương hưu năm 2010 là 240.000 Ft, tức là gấp 3-4 lần mức lương hưu của một người dân bình thường.

Ðược đưa ra trong chương trình nghị sự của Quốc hội Hungary tháng 11 năm ngoái, rốt cục, đề xuất của đảng JOBBIK được đánh giá là “theo hướng tốt”, nhưng cách thực hiện trong thực tế thì gặp phải rất nhiều vấn đề, nên tạm thời vấn đề bị để sang một bên, cho dù các đảng phái khác trong Quốc hội có hứa hẹn sẽ sửa đổi, chỉnh lý để đưa lại vào chương trình nghị sự.

Nói về dự thảo luật mới do FIDEST đề xuất, dân biểu Lázár János cho biết: đảng cầm quyền muốn đưa ra một loại thuế mới - gọi bằng cái tên “thuế đền bù” - nhằm vào lương hưu của các quan chức cộng sản cũ, cũng như, của những người đứng đầu các tổ chức “ngoại vi” của chế độ cũ. Khoản tiền thu được từ đó sẽ được dành để trợ giúp các nạn nhân của cuộc cách mạng 1956 cũng như gia đình, thân nhân họ, thông qua các tổ chức từ thiện có liên quan.

Ðược biết, theo dự luật, ngoài các lãnh tụ đảng, các thành viên lãnh đạo của Ðoàn Thanh niên Cộng sản (KISZ), của cơ quan mật vụ chính trị (ÁVH)... cùng nằm trong tầm ngắm của dự luật mới này. Trong giai đoạn soạn thảo, đảng FIDESZ đã tham khảo kinh nghiệm về mặt pháp luật trong vấn đề này của một số quốc gia cộng sản cũ, như Ba Lan hoặc Cộng hòa Czech.

Luật mới, nếu được phê chuẩn, sẽ phù hợp với bản Hiến pháp mới có hiệu lực pháp luật từ ngày 1-1-2012. Dự tính, mức “thuế đền bù” được tính toán sao cho, khoản lương hưu của các quan chức thể chế trước vẫn còn được ở mức gấp đôi mức lương hưu tối thiểu do nhà nước quy định.

Ý kiến của công luận và giới chuyên môn

Công luận Hungary có những ý kiến nhiều khi trái ngược nhau, quanh câu hỏi có cần trừng phạt những thủ phạm chính thời cộng sản thông qua những đạo luật, những hình thức khác nhau như vậy hay không. Tuy nhiên, có thể coi quan điểm sau đây của sử gia Eörsi László, làm việc tại Học viện 1956, là tiêu biểu.

Trả lời mạng tin index.hu, ông Eörsi cho rằng, “đương nhiên, những thủ phạm chính của các cuộc đàn áp, thanh trừng đã hoàn toàn thoát tội, đã không bị truy cứu trách nhiệm kể cả về mặt đạo đức, và đó là điều không đúng đắn”. Theo nhà sử học, sau biến cố 1989, những nỗ lực theo hướng trực diện và truy tội các quan chức chế độ cũ đã không nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của xã hội, nhưng cho đến nay, đa phần là nhờ chiến dịch chống cộng mạnh mẽ của cánh hữu và cực đoan, tình thế đã đổi khác.

Tuy nhiên, sử gia Eörsi nhận định, sau 20 năm mới khởi đầu sự truy cứu hình sự thì là điều quá chậm trễ và không may mắn. Thời gian rất dài đã trôi qua, những bằng cứ cũng khó được thu thập, và về mặt pháp luật, không đơn giản để đồng bộ hóa những bộ luật đang có, để có thể trừng trị trong thực tế những hành vi xảy ra nhiều năm trước đây.

Ðối với “sáng kiến” giảm lương hưu của những lãnh tụ thời trước, nhiều câu hỏi thực tiễn được đặt ra: ai có thể được coi là quan chức ở mức cần giảm lương? Tìm họ ở đâu sau ngần ấy năm, vì ngay chính quyền cũng không biết, ai còn, ai mất? Mức giảm lương thế nào cho phù hợp và chấm dứt tình trạng bất hợp lý và thiếu công bằng, khi những cựu “đao phủ” lại sống dư dật hơn nạn nhân của họ? Ðây là chưa kể, đạo luật mới phải được soạn thảo làm sao có thể thực hiện được trong thực tế, và qua được những phép thử của sự hợp hiến.

Một điều chắc chắn: với đại đa số hơn 2/3 số phiếu trong Quốc hội, Liên minh cầm quyền chắc chắn sẽ làm được điều họ muốn, và thông qua các đạo luật nói trên. Trong tình cảnh khủng hoảng trầm trọng về kinh tế, việc một số - không lớn - những quan chức cộng sản cũ bị giảm lương hoặc bị trừng phạt trước vành móng ngựa, dù không đem lại bao nhiêu doanh thu cho nhà nước, cũng là một liệu pháp tinh thần hữu hiệu đối với một số cá nhân và giai tầng trong xã hội.

Có điều, xét về dài hạn, sự ra đời chớp nhoáng và có thể chưa được suy tính kỹ của những đạo luật đó có thể tạo nên ảnh hưởng, dư chấn trong xã hội, trong lòng người ở mức như thế nào - đó là điều không ai có thể lường trước được!
Hoàng Nguyễn, từ Budapes

Hotspot Shield – Bảo vệ kết nối mạng, truy cập Facebook dễ dàng


Bookmark and Share 




Hotspot Shield - Bảo vệ các kết nối mạng
Hotspot Shield là một sản phẩm miễn phí cho phép người dùng truy cập Internet thông qua một máy chủ trung gian, do đó, tránh được các cơ chế lọc nội dung, tránh được các kiểm duyệt, đảm bảo an ninh cho thông tin trực tuyến và đảm bảo tính ẩn danh của truy cập tới tài nguyên Internet.
HotspotShield giúp bạn vượt qua các ngăn cấm, truy cập Facebook dễ dàng.


Tắt/Bật Hotspot Shield
Để tắt Hotspot Shield, nhấn chuột phải tại biểu tượng màn chắn màu xanh lục trên khay hệ thống và kích ‘Disconnect’. Màn chắn sẽ chuyển sang màu đỏ, biểu hiện rằng đã ngắt VPN. Để kích hoạt lại, nhấn phải chuột lần nữa và chọn ‘Connect’.
Hotspot Shield - Bảo vệ các kết nối mạng
Trong khi kết nối, chọn ‘Properties’ từ biểu tượng trên khay hệ thống để xem địa chỉ IP hiện thời là gì. Mặc dù Hotspot Shield là miễn phí, nhưng nó đặt một quảng cáo ở phía trên trình duyệt khi lướt web. Nhưng đây chỉ là một giá nhỏ cho bảo mật điểm hotspot. Bạn thậm chí có thể sử dụng chương trình này với mạng ở nhà nếu mạng có nguy cơ bị tấn công.
Hotspot Shield - Bảo vệ các kết nối mạng
Chương trình hỗ trợ quá hay, so với các trang hỗ trợ khác chỉ xem được nhưng không hỗ trợ đăng nhập vào facebook , cái này thì tuốt tuồn tuột.

Địa chỉ tải về

Share

Chúng tôi có tồi tệ, xấu xa đến thế?


(Dân trí) - Bức thư của cô bé Trang có phải là tiếng nói đại diện cho tất cả phụ nữ Việt Nam? Chẳng lẽ trong mắt chị em, đàn ông chúng tôi lại tồi tệ, xấu xa đến mức những người phụ nữ thành đạt phải bỏ đi lấy chồng ngoại quốc?

Mấy ngày qua, trên mạng xôn xao xung quanh bức thư mang tên “Gửi các anh đàn ông!” của một cô gái trẻ có tên là Trang. Nội dung bức thư hết lời chê bai đàn ông Việt không đáng mặt đàn ông với đủ các nết xấu. Nào là làm thì chả ra tiền nhưng tinh vi, tinh tướng, tự cho mình quá nhiều quyền. Nào là không ga lăng, thậm chí lên xe buýt còn tranh giành chỗ ngồi cả với trẻ em, phụ nữ. Nào là suốt ngày quán xá, đùn đẩy việc nhà cho vợ và bắt vợ con hầu hạ, phục dịch. Trong khi đó, những người đàn ông phương Tây thì đàn ông ra đàn ông còn đàn ông Việt Nam mình thì ông chả ra ông, bà chả ra bà, kiểu “xăng pha nhớt”.


(Minh họa: Ngọc Diệp)
Gây sốc nhất có lẽ là đoạn kết bức thư, khi cô gái buông một câu tuyên bố đanh thép cùng với một lời cảnh báo rất… bi quan: “… là một cô gái sinh ra và lớn lên ở Việt Nam nhưng tôi rất có ác cảm với đàn ông Việt Nam. Vì các anh không chỉ kém thông minh, không lãng mạn mà còn rất gia trưởng, tinh vi. Tôi cũng tuyên bố luôn, sau này thà ế chồng chứ nhất định tôi không bao giờ lấy đàn ông Việt Nam làm chồng. Mà chả riêng gì tôi, rất nhiều cô gái Việt Nam thành đạt cũng lấy chồng Tây đó thôi, và xu hướng này sẽ còn tiếp tục, tôi tin là như thế ”.
Khi đọc bức thư này mình rất sốc, nhưng cũng phải ghi nhận ít nhất thì đây cũng là những lời nói xuất phát từ ý nghĩ chân thực của tác giả. Cô gái đã dám nói thẳng những suy nghĩ, đánh giá của mình về đàn ông Việt Nam, dù có thể chưa hoặc không đúng.  Điều thứ hai, mình nghĩ những đàn ông Việt chúng ta cũng nên khách quan nhìn nhận lại chính mình. Chúng ta có ích kỉ không? Chúng ta có tinh vi không? Chúng ta có gia trưởng không? Chúng ta có độc đoán không? Và chúng ta có ga lăng không?... Tóm lại, chúng ta có thật sự đáng mặt đàn ông không? Đó là những câu hỏi cần chúng ta, những người đàn ông đích thực trả lời.
Một câu hỏi nữa cũng rất cần đặt ra là trong hai cuộc kháng chiến, đã từng có rất nhiều người đàn ông Việt Nam không chỉ đáng mặt đàn ông mà họ thật sự là những người anh hùng. Vậy thì điều gì đã biến những người con, người em của những người anh hùng trở thành “Những người đàn ông không đáng mặt đàn ông” như lời của một nữ thi sĩ đã viết? Liệu bức thư của cô bé Trang có phải là tiếng nói đại diện cho tất cả phụ nữ nước Việt Nam ta? Chả lẽ trong mắt các bà, các chị, các em những người đàn ông chúng tôi lại tồi tệ, xấu xa đến mức những người phụ nữ thành đạt phải bỏ đi lấy chồng ngoại quốc? Không. Tôi ngàn lần không tin những người đàn ông Việt Nam chúng ta tồi tệ, xấu xa đến thế. Phải vậy không các bạn?
Bùi
Dưới đây là bức thư gây xôn xao trên mạng.
Gửi các anh đàn ông!
Lâu lâu lại đọc được đề nghị nên có ngày tôn vinh đấng mày râu trên trang báo mạng, tôi thấy thú vị quá. Thú vị hơn nữa là lại thấy một số đàn ông so sánh rằng, đàn ông Tây còn có ngày của bố, còn đàn ông Ta thì chẳng có ngày gì để được tôn vinh. Uh, cũng đúng thôi, vì đàn ông Tây họ đàn ông ra đàn ông, còn đàn ông ta thì ông chả ra ông, mà bà chẳng ra bà thì tôn vinh cái gì? Giá như các anh đề nghị chúng tôi tôn vinh cái cỡ “xăng pha nhớt” thì Ok ngay, còn tôn vinh đàn ông thì hơi khó, vì các anh có phải đàn ông đâu mà tôn vinh. Các anh cũng làm sao mà so bì với đàn ông Tây được?
Hồi làm sinh viên, tôi nhớ có lần một cô giáo của tôi có kể, ở bên Đức, đàn ông phải xếp sau cả con chó khi đến những nơi công cộng như lên tàu xe. Có nghĩa là, khi đi đến nơi công cộng ví dụ như lên tàu xe, phụ nữ là người được ưu tiên nhiều nhất, kế đến là người già trẻ em, rồi đến con chó, sau cùng mới đến người đàn ông. Ở bên đó, phụ nữ cũng rất được yêu thương và chiều chuộng, ví dụ, gặp bất cứ một người phụ nữ nào xách đồ đạc nặng trên phố là cánh đàn ông thể hiện ngay sự quan tâm của mình bằng việc xách giúp đồ đạc. Trên xe buýt, đàn ông cũng luôn nhường chỗ ngồi cho phụ nữ một cách tự nguyện. Còn ở nhà, đàn ông Đức không ngại ngần việc rửa chén bát và làm việc nhà, thậm chí cả giặt đồ lót cho vợ.
Còn đàn ông Việt Nam thì sao, thu nhập thì cũng chẳng khá khẩm hơn vợ là bao nhiêu, nhưng lại tự cho mình nhiều “quyền” quá. Nên đi làm về là có quyền đi bia rượu bù khú với bạn bè, về đến nhà là có quyền ngồi vắt chân chữ ngũ xem tivi, đọc báo và đợi vợ bê cơm đến ăn. Lên xe buýt thì tranh nhau chỗ ngồi với trẻ em, người già và phụ nữ có thai. Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều nam thanh niên to khỏe lực lưỡng nhưng lại bị “mù”. Tại sao tôi nói vậy, bởi vì trên xe buýt bao giờ cũng có ghi là nhường ghế cho người già, trẻ em, phụ nữ có thai, nhưng các anh không hiểu sao vẫn không thực hiện, nên tôi bảo chắc chỉ có bị mù mới không nhìn thấy những dòng chữ như thế. Thậm chí, đến khi anh phụ xe buýt ra nhắc nhở thì còn chửi lại, vậy thử hỏi các anh văn minh ở đâu, mà dám đòi hỏi được tôn vinh và yêu cầu có ngày tôn vinh cho người đàn ông Việt Nam?
Chẳng nói ra chả sao. Nói ra đâm thêm coi thường đàn ông Việt Nam, chưa làm được gì đã muốn được tôn vinh. Mà tôn vinh cái gì, tôi rất thích comment của một độc giả nào đó nói, chẳng lẽ tôn vinh cái sự: Hôm nay 8.3, tôi giặt cho bà cái áo của tôi à? Không nên có ngày tôn vinh cho đàn ông Việt Nam vì các anh không xứng đáng được tôn vinh.
Cũng xin nói thật với các anh, là một cô gái sinh ra và lớn lên tại Việt Nam nhưng tôi rất có ác cảm với đàn ông Việt Nam. Vì các anh không chỉ kém thông minh, không lãng mạn mà còn rất gia trưởng và tinh vi. Tôi cũng tuyên bố luôn, sau này thà ế chồng chứ nhất định tôi không bao giờ lấy đàn ông Việt Nam làm chồng. Mà chả riêng gì tôi, rất nhiều cô gái Việt Nam thành đạt cũng lấy chồng Tây đó thôi, và xu thế này sẽ còn tiếp tục, tôi tin là như thế.


Mổ thận trái, cắt luôn thận phải


Bookmark and Share
Bà Hứa Cẩm Tú bị sạn thận trái, ứ nước độ 3, bác sĩ Bệnh viện đa khoa TP Cần Thơ chỉ định mổ nội soi cắt bỏ. Phẫu thuật xong, bệnh nhân sưng phù, kết quả siêu âm cho thấy cả hai quả thận đã "biến mất".

Hai ngày qua ông Nguyễn Thiện Trí ở thị trấn Thới Lai, huyện Thới Lai (TP Cần Thơ) rất bức xúc khi biết được kíp phẫu thuật của Bệnh viện đa khoa TP Cần Thơ cắt hết hai quả thận của vợ là bà Hứa Cẩm Tú (37 tuổi), dù thận phải của bệnh nhân đang hoạt động tốt.

Theo người chồng, hơn một tuần trước vợ ông nhập viện điều trị tại khoa Thận và tiết niệu Bệnh viện đa khoa TP Cần Thơ. Ngày 5/12, bác sĩ chụp CT cắt lớp xác đĩnh thận phải hoạt động tốt, thận trái có sạn, ứ nước độ 3 nên chỉ định mổ nội soi.

“Bác sĩ tư vấn nếu phẫu thuật thấy thận trái còn dày thì giữ lại, xấu sẽ cắt bỏ. Sau khi can thiệp ngoại khoa, tôi nhận được thông tin từ kíp mổ là ca phẫu thuật thành công nhưng chiều 7/12 mặt vợ tôi sưng phù, siêu âm kiểm tra phát hiện hai quả thận đã bị cắt mất”, người chồng nói.

Bệnh nhân Hứa Cẩm Tú bị bác sĩ cắt cả hai quả thận thay vì chỉ phẫu thuật thận trái. Ảnh: Thiên Phước
Bệnh nhân Hứa Cẩm Tú bị bác sĩ cắt cả hai quả thận thay vì chỉ phẫu thuật thận trái. Ảnh: Thiên Phước

Ngày 8/12 người trực tiếp mổ cho bà Tú là bác Trần Văn Nguyên, Trưởng khoa Thận và tiết niệu mời ông Trí vào phòng làm việc với sự có mặt của Phó Giám đốc Bệnh viện đa khoa TP Cần Thơ Nguyễn Văn Nghĩa. Bác sĩ Nguyên nhận trách nhiệm trong việc cắt mất thận phải của bệnh nhân Tú vì rủi ro nghề nghiệp, muốn được hỗ trợ tất cả chi phí cho bà Tú chạy thận nhân tạo.

Giải thích về nguyên nhân cắt quả thận không bị bệnh của bệnh nhân, bác sĩ Nguyên cho biết: “Chị Tú bị thận móng ngựa, tức dây thần kinh chằng chịt với nhau nên khi phẫu thuật máu chảy quá nhiều mà lại khó cầm. Để cứu bệnh nhân kíp mổ buộc phải quyết định cắt luôn quả thận còn lại”.

Ông Trí cho VnExpress.net biết đã gửi đơn đến Ban Giám đốc Bệnh viện đa khoa TP Cần Thơ đề nghị làm rõ trách nhiệm của bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cắt hết hai quả thận của vợ ông, cũng như có biện pháp khắc phục hậu quả.

Giới lãnh đạo có cần thông minh lắm không?


Bookmark and Share bạn có thể chia sẻ tới 333 trang web
Về phương diện trí thức, giới lãnh đạo Việt Nam có hai đặc điểm nổi bật:

Thứ nhất, trên danh nghĩa, ai cũng có bằng cấp thật cao. Năm ngoái, giáo sư Nguyễn Văn Tuấn, ở Úc, có làm một thống kê về bằng cấp của chính phủ Việt Nam trong tương quan so sánh với chính phủ Úc và Mỹ và đi đến kết luận: Việt Nam có trình độ cao nhất! Ở Úc, trong số 28 thành viên chính phủ, chỉ có một người duy nhất có bằng tiến sĩ, 5 người có bằng thạc sĩ, còn lại là cử nhân. Ở Mỹ, trong nội các của Tổng thống Barack Obama gồm 23 thành viên, có 7 tiến sĩ, 8 thạc sĩ và 8 cử nhân. Việt Nam, ngược lại, trong 26 thành viên chính phủ khóa trước, có 13 tiến sĩ, 3 thạc sĩ và 10 cử nhân. Nguyễn Văn Tuấn làm bảng đối chiếu:

Trong danh sách 4 phó thủ tướng và 22 bộ trưởng được công bố vào đầu tháng 8 năm 2011, tỉ lệ những người có bằng tiến sĩ vẫn y nguyên: 13, tức chiếm 50%; tỉ lệ thạc sĩ tăng thêm một và cử nhân giảm một:


Cử nhân

Thạc sĩ

Tiến sĩ

Phó thủ tướng (4 người)

1

2

1

Bộ trưởng (22 người)

8

2

12

Tổng cộng

9

4

13

Tỉ lệ

35%

15%

50%

Như vậy, nếu năm 2010, trình độ học vấn của nội các chính phủ Việt Nam đã cao hơn Úc và Mỹ thì năm 2011 này, khoảng cách ấy lại càng xa thêm nữa. Nếu năm 2010, nói theo Nguyễn Văn Tuấn, “Con số 50% bộ trưởng có bằng tiến sĩ cho thấy nước ta đúng là nước có trình độ học vấn cao, có lẽ cao nhất thế giới” thì năm 2011 này, cái vị trí “cao nhất” ấy lại càng được củng cố thêm nữa.

Tuy nhiên, đó chỉ là một mặt.

Mặt khác, cũng về phương diện trí thức, giới lãnh đạo Việt Nam lại có thêm đặc điểm thứ hai này: Dốt.

Xin nói ngay chữ “dốt” ấy không phải là của tôi. Đó là ý kiến chung của rất nhiều trí thức ở trong nước. Cứ vào các blog ở trong nước, chúng ta sẽ thấy ngay có vô số bài viết bàn về “dân trí” và “quan trí”, ở đó, hầu như ai cũng có một nhận định chung: vấn đề mà Việt Nam đang đối điện hiện nay không phải là dân trí thấp. Mà là quan trí thấp. Thấp đến đáng kinh ngạc. Nghe những lời phát biểu của các ông nghị trong Quốc Hội cũng như của nhiều bộ trưởng và thứ trưởng, không ai không thấy nghẹn ngào. Rồi nhìn vào các chính sách của họ lâu nay lại càng thấy nghẹn ngào hơn nữa: Nếu chúng không quái gở thì cũng hoàn toàn vô hiệu.

Nhưng tại sao lại có hiện tượng nghịch lý như thế? Tại sao một chính phủ có nhiều người có bằng cấp cao nhất thế giới mà lại bị chê là dốt nát và bất lực như thế?

Thật ra, câu hỏi không có gì khó. Thứ nhất, nên nhớ đến nạn bằng giả và câu “dốt như chuyên tu, ngu như tại chức” ở Việt Nam. Thứ hai, ngay cả bằng cấp, ở một số người, là thật và đúng chất lượng thì điều đó cũng không giải thích được gì cả: bằng cấp, dù là tiến sĩ, chỉ là một bảo đảm về khả năng nghiên cứu. Mà nhà lãnh đạo thì lại không cần những khả năng đó. Đó là khả năng của các chuyên gia và chuyên viên, những người phụ giúp cho các nhà lãnh đạo.

Một nhà lãnh đạo cần những khả năng khác.

Mới đây, trên huffingtonpost.com, Gary Hart, cựu nghị sĩ (từ 1975 đến 1987) và cựu ứng viên Tổng thống Mỹ năm 1984 và 1988, giáo sư tại một số trường đại học lớn như Oxford và Yale, tác giả của 19 cuốn sách về chính trị và luật pháp, có viết một bài bình luận ngắn nhưng khá sâu sắc về khả năng của người lãnh đạo: “Một tổng thống có cần thông minh?” (Should a President Be Intelligent)

Theo Hart, ngày nay công việc lãnh đạo càng ngày càng khó khăn. Họ phải đối diện với vô số vấn đề. Mà vấn đề nào cũng phức tạp. Chuyện kinh tế, chẳng hạn, không giới hạn trong nước, mà mở rộng gần như toàn cầu. Chuyện an ninh cũng vậy. Nó không phải chỉ là vấn đề số máy bay, vũ khí, ngân sách hay quân số. Mà bao gồm mọi biến động chính trị ở khắp nơi. Không có một nhà lãnh đạo nào, dù thông minh đến mấy, có thể biết hết những điều đó được. Cho nên điều cần nhất ở nhà lãnh đạo là khả năng phán đoán tốt và khả năng lựa chọn những người giỏi và thích hợp nhất để lắng nghe ý kiến. Dĩ nhiên, để làm được những điều có vẻ đơn giản như thế, nhà lãnh đạo phải có nhiều lịch duyệt, đi nhiều và biết nhiều. Gary cũng nhắc: cả Franklin Roosevelt, Harry Truman và John Kennedy đều không phải là những đại trí thức. Nhưng họ vẫn đóng góp được thật nhiều và được xem là những tổng thống vĩ đại.

Trong bài “Dumb, dumber, dumbest?” đăng trên Politico.com ngày 22/10/2011, Roger Simon cũng nhấn mạnh một sự thật lịch sử quan trọng: Adlai Stevenson (1900-1965), chính trị gia cuối cùng tự nhận và được nhìn nhận là trí thức đã thất cử trước Dwight Eisenhower một cách thảm hại. Trong các tổng thống sau đó, có khá nhiều người bị xem là thiếu trí thức (dĩ nhiên là theo tiêu chuẩn của Mỹ!) nhưng họ lại rất thành công. Nổi bật nhất là Tổng thống Ronald Reagan, người, nếu thiếu cố vấn, có thể vấp hết nhầm lẫn này sang nhầm lẫn khác. Goerge W. Bush cũng vậy. Tên ông, Bushism, trở thành tiêu biểu cho việc nói nhịu và nói những câu chữ vô nghĩa. Lúc ông chưa thắng cử, các đối thủ của ông thường nhìn ông một cách diễu cợt. Khi ông trở thành tổng thống rồi, nhiều đối tác của ông trên thế giới cũng tiếp tục nhìn ông, từ sau lưng, một cách diễu cợt. Thế nhưng, cuối cùng, ông lại trở thành Tổng thống Mỹ trong suốt hai nhiệm kỳ, điều mà bố ông, Tổng thống George H.W. Bush, không làm được. Và cũng là điều Tổng thống Barack Obama hiện nay, một người vốn nổi tiếng thông minh và uyên bác, cũng chưa chắc đã làm được.

Không cần trí thức và cũng không cần quá thông minh, một nhà lãnh đạo cần gì nhất? Hart Gary kết luận bài viết ngắn của mình bằng nhận định: Một nhà lãnh đạo phải có khả năng nhìn xa hơn hầu hết những người khác, khả năng làm nảy sinh những ý tưởng và chính sách mới và sáng tạo để đối phó với những thử thách mới và cần có khả năng thuyết phục mọi người chấp nhận những ý tưởng và chính sách ấy.

Nói như thế thì còn quá sơ lược. Nhưng bàn kỹ hơn thì lại dài quá.

Thôi, để dịp khác. Từ từ.

VỀ MỘT BỨC ẢNH GÂY SỐT

Bookmark and Share

Chuyện một ngài đại sứ tự mình mang hành lý của chính mình và tự mình đi mua cà phê cho chính mình trong khi chờ lên máy bay đi nhậm chức ở Trung Quốc mà cũng có thể gây sốt trên các trang mạng nước này.

Bức ảnh gây sốt tại Trung Quốc chụp cảnh đại sứ Gary Locke tự tay đi mua cà phê tại sân bay - Ảnh: AP


Ðọc bài này, tôi chợt nhớ cách đây chưa lâu, báo chí Việt Nam cũng cuống quýt hết cả lên vì sự kiện tân Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tự mình đi xe máy về trường cũ thăm thầy cô giáo.

Cần biết là trường cũ của ông ở ngay bên kia cầu Long Biên. Ngày nào bạn tôi, một người mẹ của hai con, sống ở Long Biên, làm việc và gửi con đi học ở Hà Nội, chả tha lôi nhau đi đi về về mấy bận như thế.

Trở lại hai sự kiện trên, chúng ta thấy điều gì? Tại sao việc tự phục vụ bản thân, mà đối với mỗi một con người bình thường là điều đương nhiên phải thế, lại trở thành một việc đáng xuýt xoa và ngưỡng mộ khi nhân vật chính là chính khách cấp cao?

Từ khi nào người ta cho rằng “phàm là” chính khách thì đương nhiên có đặc quyền được kẻ khác phục vụ, kể cả trong những chuyện cá nhân?

Từ khi nào người ta quên rằng làm chính khách thì cũng chỉ là làm một công việc, tuy quan trọng, nhưng cũng được trả lương từ thuế của dân, để phục vụ cho dân?

Mỉa mai nhất là, những tư tưởng này lại thường xuất hiện ở chính những xã hội nơi người ta luôn rao giảng rằng không có giai cấp.

Theo cái đà ấy, chắc nếu thủ tướng Anh David Cameron, người từng đi nghỉ bằng máy bay giá rẻ và ở khách sạn ba sao, mà sang làm thủ tướng Việt Nam hoặc Trung Quốc thì có khi thành “hot boy” mất.

Hay thủ tướng Singapore Lý Hiển Long cũng vậy, ông có bận đi dự hội nghị APEC bằng hàng không giá rẻ. Singapore là một trong những nước có GDP tính trên đầu người cao nhất thế giới. Kinh tế Singapore tăng trưởng nhanh nhất thế giới trong những năm qua.

Nhưng họ không có một máy bay chuyên biệt nào dành riêng cho thủ tướng cả. Một thủ tướng lĩnh lương cao nhất thế giới nhưng khi đi máy bay cũng phải xếp hàng check in như ai, không hề được ưu tiên.

Xã hội Việt Nam ngày càng phân hóa giai cấp một cách nhanh chóng và sâu sắc. Nhiều người mới giàu lên hay mới có chút địa vị đã quên cả cách tự phục vụ bản thân vì quen được người khác phục vụ.

Nhiều cô bạn tôi ở trong nước hay than phiền rằng nghỉ Tết, ô-sin về quê là không thể nào xoay xở nổi với việc nhà. Mà các cô ấy không phải xuất thân cành vàng lá ngọc gì đâu nhé. Cũng từ con nhà lao động bình thường đi lên. Tôi chắc ngày nhỏ cũng xắn quần nấu cám heo như ai (như tôi).

Sống ở nước ngoài lâu năm, tôi không thấy mọi người ở đây có thói quen đó (trừ Singapore là một nước cũng bóc lột người giúp việc nhà từ các nước lân cận với giá rẻ mạt). Các bạn của tôi vẫn vừa đi làm, vừa đi học, vừa sinh con, vừa làm việc nhà. Hai vợ chồng tự xoay sở với nhau hết, không có bố mẹ hay ô-sin ở bên giúp đỡ như ở Việt Nam. Thế mà mọi việc vẫn đâu vào đấy.

Có cô bạn giờ làm luật sư ở Mỹ, vừa đẻ con xong đã vác con đến lớp. Con ngủ, mẹ học thi. Giờ thì đã ba con rồi, đứa nào cũng được chăm bẵm tốt nên khỏe khoắn xinh xắn. Còn cô ấy cũng đã lấy được chứng chỉ hành nghề luật ở Mỹ, một việc không hề dễ dàng đối với người nói tiếng Anh như ngôn ngữ hai, lại còn đến từ một đất nước có nền giáo dục lạc hậu như Việt Nam.

Có cô bạn học tiến sĩ ở Úc, trước khi đi đẻ còn nấu sẵn một tủ lạnh thức ăn để dành những ngày nằm ổ. Thế mà các con vẫn lớn, vẫn ngoan và khỏe mạnh. Cô ấy thì giờ học xong, về giữ một cương vị cao tại Ðại học Quốc gia Hà Nội.

Có cô bạn khác dạo trước làm tiến sĩ ở Pháp. Tôi sang thăm, thấy cô có cách dạy con rất hay. Thằng bé nhà cô ấy mới có 4 tuổi nhưng sáng dậy đã tự biết làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo, sắp xếp đồ đạc cá nhân vào ba lô, rồi ngồi vào bàn ăn chờ ăn sáng. Ăn xong tự biết cất thìa, dĩa và đi giày dép chờ mẹ đưa đi học. Tôi rất lấy làm ngưỡng mộ.

Trái lại, trẻ em ở trong nước, đến 4 tuổi có khi vẫn còn phải ẵm đi ăn rong. Nhiều đứa lớn lên hỏng đến mức này, cũng vì bố mẹ quá phụ thuộc vào ô-sin.

Nói chung tất cả là do quan niệm sống và giáo dục của gia đình.

Ðồng nghiệp người Mỹ của tôi ở đây bảo cô không có khái niệm để người khác phục vụ mình. Cô là phó giáo sư, sức ép giảng dạy và nghiên cứu rất lớn, đồng thời cô còn làm trong rất nhiều committee của khoa và của trường. Bận rộn như thế nhưng vẫn tự tay cô chăm sóc gia đình, không thuê người làm.

Người phương Tây họ có tính tự lập cao là vậy. Họ cũng tin vào sự bình đẳng giữa con người với con người và không thấy thoải mái nếu phải ngồi vắt chân chữ ngũ sai phái người khác phục vụ nhu cầu cá nhân mình.

Tôi không phản đối việc thuê người giúp việc, vì thực ra đây cũng là cách phân phối lại của cải trong xã hội. Nhưng lệ thuộc vào họ từ những việc nhỏ của cá nhân, tới mức không thể xoay sở khi vắng họ là điều mà tôi khó chấp nhận.

Tương tự, cái tư tưởng cho rằng đã là chính khách thì phải có người đi mua cà phê phục vụ mình hay bưng bê cho mình cũng là điều tôi không chấp nhận được. Mà tôi thấy xã hội Việt Nam ngày càng phát triển lệch lạc theo hướng này. Có một tí tiền, một tí quyền, thế là có quyền vênh váo, hống hách. Có quyền đòi hỏi những điều hết sức chướng tai, gai mắt.

Thực ra, để ý sẽ thấy người ta càng giỏi, càng danh giá thì lại càng giản dị, càng khiêm tốn. Càng không đòi hỏi đặc quyền đặc lợi. Thế nên, tôi rất muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa những chính khách như ngài tân đại sứ Mỹ ở Trung Quốc, thủ tướng Anh hay thủ tướng Singapore.

Nếu ngày nào người dân còn trầm trồ, còn suýt xoa vì những điều hết sức đương nhiên như nói ở trên thì những vị lãnh đạo của họ cần phải xem lại bản thân mình.

Nguyễn Tuệ Anh