Chuyện của KEN, sinh năm 1997, Asperger style
Ken
là một cậu bé vui vẻ, nhanh nhẹn, có khuôn mặt dễ gây thiện cảm khi mới
gặp. Ken năm nay 13 tuổi, vừa kết thúc năm học lớp 7 tại một truờng phổ
thông công lập có 2000 học sinh. Ken học tốt hầu hết các môn (điểm
trung bình chung các môn >8), ngoại trừ môn Văn, môn thể dục và môn
Vẽ. Ken đàn piano rất tốt, thầy dạy đàn cho biết tay đàn của Ken nếu
được đầu tư sẽ là tay đàn tài năng với điều kiện là Ken có đam mê và gia
đình cho Ken vào Nhạc viện học (nhưng thật tiếc, Ken chẳng có đam mê
với đàn piano, chỉ tập đàn như một thói quen cần phải làm, vì mẹ nói là
âm nhạc giúp con thư giãn). Vào năm 7 tuổi, Ken đã được thẩm định về
ngôn ngữ và chuyên gia cho biết Ken có khó khăn về diễn đạt ngôn ngữ,
điểm đánh giá bày tỏ và diễn đạt thấp hơn 2 tuổi so với độ tuổi. Riêng
kiến thức và sự tiếp thu thì ở mức khá của độ tuổi. Năm 2009 Ken được
chuyên gia Tường Anh của nhóm Con Của Mẹ đánh giá lần nữa, và kết quả là
năng lực ngôn ngữ vẫn thấp hơn 2-2.5 tuổi so với độ tuổi.
Ken
có nhiều khó khăn điển hình của các cá nhân có khó khăn về diễn đạt
ngôn ngữ và có một số điểm giống như mô tả của hội chứng Asperger (AS).
Đặc biệt khó khăn về diễn đạt ngôn ngữ làm cho em khó khăn trong giao
tiếp xã hội, kết bạn ở lớp và tạo cảm tình với thầy cô. Em chỉ có thể
nói ra một lần điều mình muốn mà không thể giải thích tại sao mình muốn,
càng khó tìm lời lẽ thuyết phục người khác theo ý mình, hay không biết
nói loanh quanh như nhiều bạn khác để chạy tội. Chính vì vậy, khi đi học
ở trường hay ở các lớp ngoại khóa, Ken thường hay có những hành vi và
phản ứng không phù hợp, như nổi giận, khóc lóc, đánh bạn, …khi không vừa
ý hoặc khi cảm thấy mình bị “nói oan”. Bạn bè trong lớp và cả thầy cô,
phần lớn không hiểu về hội chứng của Ken, không chấp nhận những gì em
làm, bạn bè có thể chọc ghẹo, xa lánh, nói em là “đồ khùng”; còn thầy cô
thì thành kiến với em, nghĩ em là con cưng và là đứa không biết vâng
lời, thậm chí có thầy cô còn nghĩ là em không trung thực vì em không
nhìn vào mặt thầy cô. Trong một bầu không khí như vậy, Ken thường cảm
thấy căng thẳng, lo lắng khi đến trường. Đôi khi Ken có những cơn bùng
nổ trong lớp học (1-2 lần trong năm) là hậu quả của những cơn tức giận
quá mức.
Chuyện Ken đi học
- Nhà trẻ và mẫu giáo
Ở
nhà trẻ (dưới 3 tuổi), cô giáo than phiền con không nói bất kỳ cái gì,
hiếu động và ít tập trung để ý cô dạy. Khi tập xâu hạt thì con không
chịu xỏ kim vào lỗ, mà cứ đổ ra xúc vào các hạt vào ra cái hộp. Suốt cả
năm trời (từ 2-3 tuổi) con cũng không phân biệt được màu nào trong 7 màu
căn bản, và các hình căn bản (vuông, tròn, tam giác) theo chương trình
của trường mầm non. Vào giờ chơi vận động cá nhân con làm tốt nhưng con
không chịu hiểu những luật chơi đồng đội trong các trò chơi thay phiên.
Trong giờ kể chuyện, sau khi kể xong cô thuờng hay hỏi các con trả lời,
và khi cô hỏi thì con hay chui xuống gầm bàn ngồi. Mỗi khi có đoàn kiểm
tra đến dự giờ, con là một trong vài bạn sẽ được cô giáo chuyển sang
phòng khác chứ không được ngồi trong lớp học.
Tuy nhiên con có thể
hiểu và thực hiện các yêu cầu tự phục vụ rất tốt, chẳng hạn như vào giờ
ăn biết xếp chén, muỗng vào chỗ, tự xúc ăn một mình hết suất, ngủ
ngoan. Ngủ dậy thì biết cất mền gối vào chỗ, tự rửa mặt, thay quần áo,
đến lớp và ra về biết chào cô, chào mẹ…
Ken không thích đi học,
sáng nào cũng trì hoãn rất lâu ở sân trường, khi mẹ bắt phải vào lớp để
mẹ đi làm thì bé ôm mẹ chặt cứng, hôm thì khóc lóc ầm ĩ, khi thì mặt mày
sưng sỉa, trì kéo… Nếu mẹ nhờ chú bảo vệ bắt bé vào lớp thì bé sẽ nhào
tới cắn mẹ.
Khi hết lớp cơm thường, thông thường thì trường mầm
non sẽ chuyển các bé lên học tiếp lớp Mầm của trường, nhưng vì trường
con học là trường điểm cấp quận của một quận trung tâm của TPHCM, BGH cố
tình loại ra những bé phát triển chậm hơn bình thường và không cho con
lên lớp Mầm ở trường này (tiêu chuẩn để bé được học tiếp lớp Mầm tại
trường là phải đạt danh hiệu Bé Khỏe Bé Ngoan cấp thành phố). Tóm lại là
con bị “đuổi” ra khỏi trường MN, là nỗi đau buồn và thất vọng đầu tiên
của mẹ về hệ thống giáo dục mầm non.
Mẹ đành phải chuyển trường
cho con về trường gần nhà ở Q. Bình Thạnh để học lớp Mầm. Trong cái rủi
lại có cái may, đây cũng là trường tốt của QBT, nhưng các cô giáo lại có
một cách cư xử hiểu biết hơn nhiều về tâm lý các bé và thân thiện với
phụ huynh hơn. Một điều may mắn nữa là cô giáo lớp Mầm là cô giáo dạy
giỏi cấp thành phố (sau khi dạy Ken năm lớp Mầm, năm học tiếp theo cô
được cử là Hiệu phó chuyên môn của trường). Trong lớp có 2 cô, một cô
giỏi, một cô còn rất trẻ mới ra trường. Cô giáo trẻ này nhiều lần làm mẹ
khóc hết nước mắt vì kiểu nhận xét rất bàng quan và thiếu sự quan tâm,
thông cảm. Tuy vậy, nhờ sự giúp đỡ của cô giáo có kinh nghiệm, Ken rất
thích đi học và tiến bộ rất nhiều trong năm lớp Mầm, thời gian từ 3.5
tuổi – 4.5 tuổi. Con nói nhiều hơn, nhưng chủ yếu là lập lại những gì
người lớn dạy. Đến cuối năm, con có thể tự đọc nhiều bài thơ, hát nhiều
bài hát, và bắt đầu tự nói nguyên câu (khoảng 4-5 từ). Từ sau 4.5 tuổi,
con học nói rất nhanh. Trong vòng 3 tháng con có thể tích lũy một vốn từ
bằng với trẻ em học trong mấy năm, mặc dù kỹ năng nói chuyện vẫn chưa
tốt (chưa nói chuyện qua lại được, mà chỉ trả lời câu hỏi hoặc đặt câu
hỏi). Con học mọi thứ rất nhanh, chẳng hạn như màu sắc, trước đây học cả
năm không biết màu nào, nhưng khi con đã quan tâm học màu, thì trong
vòng 1 tuần con có thể nhận biết không chỉ 7 màu căn bản, mà phân biệt
được đậm nhạt, và bảng màu mở rộng. Con học số và tính toán cũng rất
nhanh, con quan tâm hỏi về lịch dương lịch, lịch âm, và có thể phát hiện
ra lịch in sai vào lúc 5 tuổi. Con có thể tìm ra chiếc xe của người nhà
rất nhanh trong một bãi xe lớn.
Cho đến khi con vào lớp 1, mẹ vẫn
không hề biết là con có những dấu hiệu của trẻ AS, mà chỉ nghĩ là con
chậm nói đơn thuần, phát triển ngôn ngữ chậm hơn bình thường một chút.
Tuy nhiên mẹ cũng thấy con có điều gì đó khác thường so với những anh
chị em họ khác trong nhà, nuôi con và dạy con rất cực, phải rất kiên
nhẫn và mất nhiều thời gian. Cho đến khi mẹ sanh em gái (lúc Ken 5
tuổi), thì mẹ mới thấy là nuôi con gái thật khỏe hơn gấp nhiều lần nuôi
Ken.
- Tiểu học
Như bao bà mẹ
khác, mẹ lại tìm trường cấp 1 thật tốt cho Ken học. Đây là một ngôi
trường khá nổi tiếng ở Quận 1, có nhiều thành tích dạy và học, nhiều
thầy cô giỏi. Con lại gặp may lần nữa khi năm lớp 1 được học với cô TH,
giáo viên đạt giải “Viên phấn vàng”, và là một trong số ít giáo viên của
trường có danh hiệu “Trái tim người thầy”. Con trải qua năm lớp 1 êm
đềm, rất thích đi học, rất thích đến trường, rất thương cô giáo, rất
chăm học và cuối năm con là một trong 10 học sinh giỏi tiêu biểu của lớp
về kết quả học tập.
Khi học lớp 1, Ken không gặp khó khăn trong
việc học đọc, học viết và làm toán. Vào lứa tuổi đó, con đọc rất nhiều
sách mà con nhìn thấy, đặc biệt là sách khoa học, địa lý, lịch sử, các
quyển atlas và almanac. Có nhiều thứ con không hiểu hết nhưng rất say
sưa quan sát hình ảnh và tả lại những hình ảnh đó. Con cũng rât thích
tìm hiểu các đời tổng thống Mỹ, nhớ bảng cờ thế giới và dấu hiệu logo
của các sản phẩm thông dụng. Tuy nhiên, sự say sưa tìm hiểu thế giới
chung quanh và các sự kiện giảm dần khi con lớn lên, khi bài học trong
trường ngày càng nhiều hơn và con phải mất nhiều thời gian làm bài tập ở
nhà.
Cô giáo lớp 2 cũng có nhiều năm kinh nghiệm dạy học, tuy
nhiên cô hơi nghiêm và ít nói. Con gặp trục trặc với bạn bè và cô giáo
khá nhiều trong năm học này. Cô than phiền con hay đánh bạn, cô nói
không nghe lời, cô hỏi không trả lời và nhìn chằm chằm vô mặt cô. Có một
lần một bạn trong lớp mất đồ, cô bắt cả lớp để cặp lên bàn cho cô xét.
Ken không chịu để cặp lên bàn vì nghĩ là mình không lấy đồ của bạn. Cô
cho là Ken lấy đồ của bạn nên không dám cho cô xét cặp, và điều này làm
cho Ken trở nên kích động, làm ầm ĩ náo động trong lớp. Từ đó về cho đến
hết năm học, mối quan hệ của Ken và cô trở nên không thân thiện, Ken
vẫn đi học nhưng hay có cảm giác lo lắng. Mẹ phải đưa Ken đến gặp chuyên
gia tâm lý thường xuyên mỗi tuần. Kết quả thẩm định cho thấy Ken bị khó
khăn diễn đạt ngôn ngữ, không bày tỏ được những gì mình muốn, mình nghĩ
cho người khác hiểu, và do đó ảnh hướng đến hành vi và tâm lý. Cuối năm
Ken vẫn đạt danh hiệu học sinh giỏi, với điểm số xuất sắc nhưng cô giáo
cho biết không thể chọn Ken là học sinh tiêu biểu sau quá nhiều rắc rối
ở lớp. Khoảng giữa HK2, mẹ đã phải nói chuyện với cô rất nhiều sau khi
được chuyên gia tâm lý cho biết về tình trạng của con, cô có vẻ hiểu hơn
và bớt thành kiến với con hơn.
Thật sự mẹ không biết con bị rối
loạn gì cho đến khi gặp chuyên gia tâm lý vào năm con 7 tuổi (năm 2004).
Bà hướng dẫn cho mẹ rất nhiều cách giáo dục con, và nói về những khó
khăn của con trong hiện tại và tương lai mà từ trước đến giờ mẹ không
hình dung ra được. Cho đến năm 2004, mạng internet chưa phổ biến như bây
giờ và những nguồn thông tin, tài liệu về chứng tự kỷ hay Asperger hầu
như không có. Nếu như biết sớm, mẹ có thể giúp Ken ổn định tâm lý sớm
hơn, chia sẻ với con nhiều hơn giúp con tránh được những cơn stress
triền miên trong năm học lớp 2, không chỉ ở trường mà cả ở nhà vì mẹ có
em bé. Vào cuối năm học lớp 2, Ken có cơn động kinh đầu tiên khi ngủ, mà
phải trải qua quá trình chữa trị và theo dõi trong vài năm, mẹ mới biết
con chỉ có cơn động kinh do nguyên nhân tâm lý, khi con quá stress chịu
không nổi. Sau này đọc những tài liệu về trẻ AS, mẹ mới biết là trẻ AS
là những trẻ có thần kinh nhạy cảm đặc biệt, luôn có những nỗi lo lắng
và stress thường xuyên, không bình tĩnh và ngưỡng chịu đựng kém hơn trẻ
bình thường.
Lớp 3 và lớp 4 của con trôi qua bình yên hơn vì mẹ đã
biết là con bị cái gì, mẹ nói chuyện với thầy cô ngay từ đầu năm học để
thầy cô hiểu con hơn và biết cách ứng xử với con. Lớp 5 của con trôi
qua thật tuyệt vời và êm đềm nhất trong thời gian 10 năm mẹ nuôi con,
con đủ lớn để hiểu những gì mẹ dặn, biết kiềm chế mình hơn, lớp học của
con hầu hết các bạn rất ngoan, chăm học và thầy giáo chủ nhiệm cũng rất
tuyệt vời, không chỉ dạy giỏi mà còn giúp học sinh cảm thấy rất tự tin
và vui vẻ khi đến lớp.
Nói tóm lại, trong thời gian học tại truờng
tiểu học, mỗi lớp chỉ có một giáo viên, năm học nào có giáo viên kinh
nghiệm, hiểu tâm lý học sinh thì Ken rất bình tĩnh, học rất tốt, ít lo
lắng. Còn năm học nào giáo viên nghiêm khắc, ít gần gũi học sinh thì Ken
căng thẳng thường xuyên và ba mẹ hay bị giáo viên mời gặp.
- Cấp 2
Lên
lớp 6, do thay đổi hoàn toàn trường học (do Ken học cấp 1 trái tuyến
nên vào cấp 2 mẹ lại phải xin chuyển Ken sang trường khác ở quận khác,
Ken không gặp được bạn bè nào đã từng học với mình hồi cấp 1 do đổi sang
trường ở quận khác), bạn bè hoàn toàn mới, cách thức học tập khác nhiều
so với cấp 1, có nhiều giáo viên dạy nhiều môn hơn, Ken lại bị căng
thẳng và lo lắng nhiều, bị dị ứng chảy nước mũi nhiều hơn và quay trở
lại nhiều tật xấu (khi nhỏ có nhưng khi 7-8 tuổi hầu như đã chấm dứt)
như cắn móng tay, ăn nước mũi. Những hành động này của Ken làm cho bạn
bè chọc ghẹo, cười cợt, chế nhạo và Ken khóc lóc hay tức giận. Ken không
thích bị thầy cô cho điểm thấp, không thích bị bạn bè và thầy cô phê
bình mình trước lớp. Nếu giận bạn, Ken phản ứng bằng cách bôi nước mũi
vào tập bạn, hoặc cắn bạn; khi bị thầy cô nhắc nhở hay la rầy, nếu không
đồng ý với thầy cô, Ken nhìn trừng trừng vào thầy cô, nhưng im lặng
không trả lời câu hỏi. Nếu thầy cô hỏi dồn ép, em có thể hét lại. Khi cô
giáo phê bình trước lớp, Ken vẽ xấu cô vào tập.
Sau khi
bình tĩnh lại, Ken biết làm mình sai, xin lỗi cô, xin lỗi bạn, xin lỗi
ba mẹ. Mẹ cũng hướng dẫn cho con một số cách để kiềm chế những cơn giận
như tránh đi nơi khác, xin phép ra khỏi lớp, vào toilet rửa mặt, hít thở
sâu, suy nghĩ về hậu quả nếu mình đánh bạn hay cắn bạn, vô lễ với thầy
cô. Ken thực hành ở nhà khá tốt, áp dụng đuợc khi giận ba mẹ ở nhà,
nhưng ở lớp đụng chuyện thì vẫn không kiềm chế được.
Ken cũng khó khăn khi phải tập trung suốt 2 tiết trong giờ học môn văn. Ken
nói thẳng với cô giáo dạy văn là Ken không thích môn văn và Ken cảm thấy
bị tra tấn khi học môn này. Cô giáo dạy văn năm lớp 6 rất chịu đựng và
kiên nhẫn với Ken. Ken không thích đọc những bài văn dài dòng, không chịu
suy nghĩ ý tưởng khi làm bài tập làm văn, mà hầu như chờ người khác làm
sẵn rồi học thuộc.
Sau vụ bạo động vào cuối học kỳ 1 ở
lớp, Ken được gặp cô hiệu trưởng. Là một hiệu trưởng lớn tuổi và kinh
nghiệm nhiều năm, không chỉ là nhà giáo cô còn đã tốt nghiệp cử nhân
ngành tâm lý xã hội, nên cô nhận ra ngay Ken là đứa trẻ có vấn đề về tâm
lý. Cô mời phụ huynh vào nói chuyện và thật may mắn cô rất hiểu vấn đề
của Ken. Cô hứa sẽ quan tâm và hướng dẫn giáo viên có những quan tâm và
ứng xử phù hợp với lớp của Ken. Vào học kỳ 2, cả lớp có sự hiểu biết
nhau nhiều hơn, nên Ken giảm nhiều những cơn bực tức và lo lắng khi đi
học. Tuy nhiên nhìn chung, nhiều bạn trong lớp không thích em và có xu
hướng không chơi với em để tránh rắc rối. Em hay có kiểu chơi lấn lướt,
nói to, phát biểu linh tinh trong lớp, cười nhiều kiểu quái dị, ít quan
tâm hỏi thăm bạn, không chịu tham gia họat động tập thể, các hoạt động
ngoại khóa như đi cắm trại, thể thao, văn nghệ, … Ken có môt người bạn
thân, tính hiền lành, dễ chịu. Ken rất quan tâm đến bạn, thích tặng đồ
chơi cho bạn, cho bạn mượn tập để chép bài hay photo dùm bài học cho bạn
khi bạn nghỉ học.
Thầy cô ở trường rất cố gắng ứng xử
nương theo tính Ken, hiểu và thông cảm với trường hợp của Ken, tuy nhiên
cũng khá dè dặt, cảm thấy không thoải mái vì bị các học sinh khác trong
lớp khiếu nại là cô cư xử không công bằng.
Lớp 7 là lớp
mà thầy cô than phiền nhiều về học sinh nói chung. Hầu hết các em đều
rất chướng. Với tính khí như Ken, và bạn bè như vậy, ba mẹ lo lắng con
lại sẽ có nhiều xung đột ở trường. May thay, năm học lớp 7 trôi qua
trong hòa bình, chắc là nhờ cô giáo chủ nhiệm, là một giáo viên dạy môn
toán, đã áp dụng những nguyên tắc kỷ luật rất chặt chẽ nhưng rất tâm lý,
có thưởng, có phạt. Ngoài ra, cô cũng hướng dẫn học sinh làm “Sổ báo
bài”, sổ này giúp Ken rất nhiều trong việc ghi nhớ phải chuẩn bị bài như
thế nào cho ngày hôm sau.
Kết quả học tập của Ken lớp 6
và lớp 7 khá tốt, điểm bình quân tất cả các môn là 8.5. Môn Văn nhờ có
cô giáo kèm riêng ở nhà nên điểm trung bình cũng đạt khoảng 7.5. Càng
lớn thì Ken càng thấy mệt với môn văn và có xu hướng không muốn học, mẹ
và cô giáo phải dụ đủ kiểu, cũng như phải bơm ý vào đầu con rồi bắt con
học thuộc, nhờ vậy mà Ken mới vượt qua được mấy bài tập làm văn ở
trường.
Mỗi lần qua một năm học, là mẹ Ken lại thở phào
nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn nhiều lo lắng, vì chặng đường phía trước vẫn còn
quá dài. Con sẽ học môn Văn như thế nào khi lên những lớp cao hơn? Khi
dậy thì con sẽ thay đổi như thế nào? Mẹ phải tìm trường cấp 3 nào phù
hợp với con? Trường cấp 3 nào ở Q.Bình Thạnh hay các quận lân cận có vị
hiệu trưởng hiểu về hội chứng của con để có thể hướng dẫn giáo viên giúp
đỡ con ở trường? Khi lên cấp 3 bài vở càng nhiều hơn nữa con có chịu
nổi áp lực không? Con sẽ vào đại học hay sẽ chỉ học nghề? Lớn lên con sẽ
làm nghề gì? Sau này khi yêu con sẽ như thế nào, nếu cô gái nào từ chối
tình yêu của con, con có vượt quá được cú sốc tâm lý không? Hàng trăm
câu hỏi về tương lai của con làm mẹ lo lắng. Bây giờ con 13 tuổi, nhưng
chưa khôn ngoan như các bạn, vẫn yêu ba mẹ, thích ở nhà hơn là đi xa ,
thích nằm trên cái giường của con chứ không thích nằm giường khách sạn, …
mẹ thấy con vẫn trong vòng tay mẹ, nhưng rồi tương lai con phải tự lập
và sống tốt khi không còn ba mẹ, đó chính là nỗi lo lắng nhất đời của mẹ
bây giờ. Nếu như lúc đó em gái không sống ở gần con, ông bà cha mẹ qua
đời hay già yếu, cộng đồng nào sẽ hỗ trợ con?
Mẹ Ken rất
mong nhận được sự quan tâm, giúp đỡ và thông cảm của cộng đồng, đặc biệt
là các thầy cô giáo, các vị hiệu trưởng của các trường học. Ken sẽ tiếp
tục 2 năm lớp 8 & 9 ở ngôi trường cấp 2 quen thuộc của mình, hy
vọng là Ken sẽ ổn. Nếu quý vị nào có biết một trường cấp 3 nào ở TPHCM
(nào ở Q.Bình Thạnh hay các quận lân cận) mà BGH có hiểu biết về hội
chứng của Ken, xin vui lòng giới thịêu cho mẹ Ken biết. Xin cảm ơn mọi
người đã quan tâm đến câu chuyện của Ken.
Mẹ Ken
(Email : daisyhcmvn@gmail.com)