Truyện cười XHCN


  • Một nhà báo phương Tây đến một nước CS và tranh thủ hỏi xem người dân suy nghĩ gì về chế độ. Nhà báo gặp một người dân ngồi chơi ngoài vỉa hè liền đưa micro ra và hỏi :
    - Anh có thể cho biết ý kiến của mình về đ/c lãnh đạo cao nhất của mình không?

    • Nguyen Hoang Linh Người này nhìn trước nhìn sau kéo nhà báo vào nhà mình rồi nói thì thầm:
      - Nói thật với anh tôi quý đ/c đó lắm.
      - Sao khen lãnh đạo mà anh lại phải lén lút thế?
      - Anh thông cảm, ờ đây chê lãnh đạo thì bị công an bắt mà khen lãnh đạo thì dễ bị người dân đánh…(st.)
    • Nguyen Hoang Linh hời đó, Kádár và Brezhnev tranh luận xem bò đực khỏe hơn hay xe tăng khỏe hơn. Kádár bảo bò đực, Brezhnev bảo xe tăng. Hai người bất phân thắng bại, vì thế họ đồng ý phải thử. Một chú bò đực được đặt trước chiếc xe tăng T34, nhưng trước khi cuộc thư hùng bắt đầu, Kádár đến cạnh chú bò đực và thì thầm vào tai nó. Trong nháy mắt, chú bò đực húc đổ xe tăng.

      Brezhnev thừa nhận:

      - Thật khó tin, nếu không chứng kiến tận mắt, tớ chả tin được. Nhưng cho tớ biết, cậu thì thầm gì với con bò vậy?

      - Tớ chỉ bảo nó: năm 1945, lũ xe tăng này cướp vợ của mày và đưa về Nga đó!
    • Nguyen Hoang Linh - Một con rắn có thể bị gãy xương sống không?

      - Có, nếu nó theo đường lối của Đảng...
    • Nguyen Hoang Linh Nửa đêm, hai vợ chồng bừng tỉnh vì tiếng động ầm ĩ và tiếng chân người huỳnh huỵch. Đột ngột, một hồi chuông dài xé tan màn đêm và ai đó đập cửa rầm rầm.

      - Mở cửa ra ngay!

      Hai vợ chồng nhìn nhau nghẹn ngào. Cuối cùng, người chồng lấy hết sức lực đứng dậy và ra mở cửa. Một phút sau, anh thở dài nhẹ nhõm quay vào:

      - Có gì đâu em, nhà cháy ấy mà.
    • Nguyen Hoang Linh Trong xà-lim, năm 1937.

      - Cậu bị mấy năm tù?

      - 25.

      - Vì tội gì?

      - Tớ vô tôi.

      - Nói láo! Vô tội thì chỉ bị 10 năm thôi.
    • Nguyen Hoang Linh - A lô, KGB phải không?

      - Đúng. Có chuyện gì vậy?

      - Xin thưa, con vẹt của tôi bay mất rồi.

      - Thì sao?

      - Nếu chẳng may tìm thấy nó, xin các đồng chí viết vào biên bản rằng tôi hoàn toàn không dính dáng gì đến những quan điểm chính trị của nó.
    • Nguyen Hoang Linh - Hệ thống Xô-viết ưu việt hơn các hệ thống khác ở chỗ nào?

      - Hệ thống Xô-viết ưu việt ở chỗ nó có khả năng giải quyết được những khó khăn không thể nảy sinh ở các hệ thống khác.
    • Nguyen Hoang Linh - Nếu tớ không nhầm, loại nước hoa này là của ngoại phải không?

      - Đúng vậy, từ phương Tây thối nát đấy.

      - Ừ, có thể nó thối thật, nhưng hương vị của nó mới vương giả làm sao!
    • Nguyen Hoang Linh - Bà ơi, bác Lenin tốt lắm phải không?

      - Ừ, cháu ạ, bác tốt lắm.

      - Thế bác Stalin xấu lắm phải không?

      - Xấu, cháu ạ, bác ấy xấu lắm.

      - Còn bác Khrushchev, bác ấy cũng tốt hở bà?

      - Rồi sau mình sẽ biết, cháu ạ, nếu bác ấy qua đời.
    • Nguyen Hoang Linh - Cái gì tồn tại vĩnh viễn ở Liên Xô?

      - Những khó khăn tạm thời.
    • Nguyen Hoang Linh Một trăm năm sau, trong chủ nghĩa cộng sản, cháu hỏi bà:

      - Bà ơi, xếp hàng là gì hở bà?

      - Cháu biết đấy, lâu lắm rồi, từ thời xã hội chủ nghĩa cơ, người ta đứng thành hàng dài để mua bơ và lạp xường.

      - Thế "bơ" với "lạp xường" là gì hở bà?
    • Nguyen Hoang Linh - Con người sẽ sống ra sao trong xã hội cộng sản? - sau buổi học, mọi người hỏi giảng viên.

      - Thì ai nấy đều có nhà lầu, xe hơi, thậm chí máy bay riêng nữa.

      - Máy bay á? Để làm gì vậy?

      - Chẳng hạn nếu đồng chí sống tại Moscow và được tin ở Sverdlovsk có thịt, lúc đó đồng chí chỉ việc mặc quần áo, nhảy lên máy bay và phóng vèo đến Sverdlovsk!
    • Nguyen Hoang Linh - Làm sao cơ quan tình báo "Intelligence Service" lại phát hiện ra siêu điệp viên Xô-viết ở London?

      - Người ta chỉ đạo cảnh sát mật bao vây tất cả các nhà vệ sinh ở London và ra lệnh cho họ bắt ngay vị nào ra ngoài đường mới cài khuy quần.
    • Nguyen Hoang Linh - Trong chủ nghĩa cộng sản còn nạn trộm cắp không?

      - Không. Người ta đã ăn cắp hết trong chủ nghĩa xã hội rồi.
    • Nguyen Hoang Linh  ko biết tàng trữ và phát tán tiếu lâm chính trị ở các nước dân chủ nhân dân", "dân chủ XHCN" là như thế nào nhỉ? Cho xem cái coi như "đệ từ" của bộ sưu tập này nhé:

      - Còn ông, ông thích sưu tầm gì? - tổng thống Mỹ hỏi Brezhnev.

      - Tôi á? Tôi sưu tầm truyện tiếu lâm.

      - Được nhiều chưa ông?

      - Ồ, khoảng 2 trại tập trung...
    • Nguyen Hoang Linh Thời bao cấp ở Liên Xô.

      - Ðồng chí bồi bàn! Cho tôi một miếng thịt rán!

      - Không có thịt rán, thưa đồng chí...

      - Không có là thế nào? Các đồng chí chả đề trên thực đơn đây là gì: THỊT RÁN.

      - Thì đã sao? Chỗ chúng tôi, người ta viết chữ LỒN lên kho chứa củi ở ngoài sân, vậy mà kho chỉ chứa củi! Đinh Vũ Hoàng Nguyên
    • Nguyen Hoang Linh Mọi người hỏi giảng viên:

      - Trong chủ nghĩa cộng sản, tiền còn tồn tại không?


      - Các đồng chí ạ, bọn xét lại Nam Tư bảo "có", nhưng bọn giáo điều Trung Cộng lại nói "không". Chúng ta tiếp cận vấn đề một cách biện chứng: có người có và có người không.
    • Nguyen Hoang Linh - Có thể xây dựng chủ nghĩa xã hội trong một nước không?

      - Có, nhưng phải chuyển sang sinh sống ở nước khác.
    • Nguyen Hoang Linh - Hai hệ thống nào không thể hòa hợp với nhau?

      - Hệ xã hội chủ nghĩa và hệ thần kinh.
    • Nguyen Hoang Linh - Liên Xô có chung đường biên giới với nước nào?

      - Với nước mà Liên Xô muốn có chung đường biên giới.
    • Nguyen Hoang Linh Trong Bảo tàng Cách mạng, người hướng dẫn viên tiến đến trước một bộ xương và trịnh trọng nói:

      - Các đồng chí ạ, đây chính là bộ xương Vasiliy Ivanovich Chapayev của chúng ta.


      - Thế còn bộ xương nhỏ ở bên cạnh? - một người hỏi.

      - Đó là Chapayev thời thiếu niên.
    • Nguyen Hoang Linh - Các cụ có nghe tin vui chưa? - anh hàng xóm của gia đình Fyodor nhiệt tình hỏi. - Hai mươi năm nữa, tất cả mọi người sẽ được sống trong chủ nghĩa cộng sản.

      - Cậu biết đấy, bọn tôi già rồi, chẳng còn gì đáng kể nữa. Chỉ lo cho bọn trẻ...
    • Nguyen Hoang Linh - Có thể xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Armenia được không?

      - Được, nhưng nên khởi đầu nó ở Georgia thì hơn.
    • Nguyen Hoang Linh - Những trở ngại lớn nhất trong nền nông nghiệp Liên Xô là gì?

      - Có 4 trở ngại như thế: xuân, hạ, thu và đông.
    • Nguyen Hoang Linh Một tay nhà giàu Odessa muốn mua cho vợ một chiếc áo lông. Dĩ nhiên hắn không kiếm được áo lông ở đâu. Cuối cùng, hắn bảo một chủ hiệu quần áo:

      - Thôi được, vậy bà mua 2 chiếc, tôi một, bà một.


      Vấn đề được giải quyết. Sau đó, hắn muốn xem kịch ở Nhà hát lớn. Hắn mua vé buổi diễn tối, nhưng người bán vé thông báo là hết sạch vé rồi.

      - Anh biết không, vậy anh mua 10, tôi cho anh 9, chỉ lấy 1.

      Thế là hắn mua được vé. Hôm sau hắn đến Lăng, nhưng Lăng đóng cửa. Hắn mở chiếc cặp ngoại giao và chìa cho người lính gác:

      - 5 lít vốt-ca và một tờ xanh nhé!

      - Anh vào coi, hay để chúng tôi vác ra cho anh?
    • Nguyen Hoang Linh - Khi nào có thể nói được rằng Cuba đã tiến tới giai đoạn xã hội chủ nghĩa phát triển?

      - Chỉ khi Hoa Kỳ nhập khẩu đường của nước này.
    • Giang Tuan Dat Em nghe được chuyện này nhân một lần về thăm nhà.
      Chuyện được kể bởi 1 anh bạn thân từ thời đại học, hiện đang là 1 thành viên của ĐCS, trong khi bọn em ngồi ăn bún chả :))
      Chuyện kể rằng "Có 3 người bị người ngoài hành tinh bắt đi, 1 Nga, 1 Mỹ và 1 VN
      . Bọn UFO giam 3 người lại và ra điều kiện: người nào kể ra được 1 thứ mà bọn UFO chưa phát minh ra được thì sẽ được thả.
      Người Nga kể: "Nước tôi có hệ thống tên lửa đạn đạo cực kỳ hiện đại có thể bắn tới bất kỳ điểm nào trên trái đất ...". Chưa dứt lời, UFO đã nói: "Của bọn tao còn hiện đại hơn, bắn được tới bất kỳ hành tinh nào của thái dượng hệ cơ!". Người Nga bị giết tức khắc. Đến người Mỹ, anh ta khoe: "Chúng tôi có hệ điều hành Windows cho toàn thế giới...". UFO cười khẩy: "Của bọn tao còn hiện đại hơn, còn ...éo bị virút với bị treo cơ!", rồi lôi người Mỹ ra xử tử. Anh VN lắp bắp: "Chúng tôi có... có... có...". "Có gì?". "Có... có... có ...chi ủy!". Cả bọn UFO nhìn nhau ngơ ngác. Đúng là cái này bọn chúng chưa phát minh ra bao giờ và cũng ko hiểu nó là cái gì. Sau 3 ngày họp bàn, bọn UFO lôi anh VN ra bảo: "Bọn tao sẽ thả mày. Nhưng mày phải nói cho bọn tao biết chi ủy là gì?". "Cái đó tôi cũng chả biết là gì. Chỉ biết thỉnh thoảng đến gặp nhau uống trà rồi đóng lệ phí...".
    • Nguyen Hoai Van Hay quá ! Tôi cũng góp được vài chuyện nhét ở đây :http://www.nguyenhoaivan.com/default.asp?do=news_detail... (xin cắt dán link vào navigator)
    • Nguyen Hoang Linh Nguyen Hoai Van Rất vui vì gặp lại anh trên FB này. Vẫn nhớ gần 20 năm trước ngóng từng bài của anh trên báo để đọc, rồi ngẫm nghĩ, khâm phục, thú vị, cũng có khi muốn... cãi nhau với anh . Thế giới nhỏ thật!
    • Nguyen Hoang Linh Nhân kỷ niệm ngày sinh Lenin, người ta trao giải cho ba truyện tiếu lâm chính trị hay nhất:

      Giải ba: 3 năm tù.


      Giải nhì: 7 năm tù khổ sai, cộng 5 năm ở những miền Lenin đã từng đặt chân tới thời tù tội.

      Giải nhất: gặp gỡ người đã khuất.
    • Nguyen Hoang Linh Ở cửa ra vào một hiệu bán đồ dùng gia đình, có treo một tấm biển như sau:

      "Nguyên tắc bán giấy vệ sinh từ này trở đi sẽ thay đổi: chỉ những ai mang giấy chứng nhận đã ăn trong ngày mới có quyền mua giấy."
    • Nguyen Hoang Linh Một người đi trên đường phố Moscow, hai tay cầm hai cuộn giấy vệ sinh. Anh ta bị chặn lại liên tục: người ta hỏi anh mua được giấy vệ sinh ở đâu? 

      Cuối cùng, anh phát chán và đáp: "Các ông các bà không thấy tôi vừa từ hiệu giặt là ra đây à?"
    • Nguyen Hoang Linh Nixon hỏi Brezhnev:

      - Tại sao ở nước ông không có bãi công?


      - Tin hay không tùy ông, ở nước tôi người lao động ủng hộ mọi nghị quyết của Đảng.

      - Không thể có chuyện đó!

      - Được, ngày mai ông sẽ được tận mắt chứng kiến.

      Hôm sau, hai người đến dự một cuộc họp phân xưởng, tại đó người ta thông báo:

      - Từ ngày mai, lương của mọi lao động trong phân xưởng sẽ giảm một nửa. (Hoan hô, vỗ tay dữ dô.i.)

      - Từ ngày mai, cứ 10 nhân lực trong phân xưởng thì 1 người được điều động làm công tác xây dựng ở Siberia và Viễn Đông. (Vỗ tay rầm rộ kéo dài.)

      - Từ ngày mai, cứ 5 người thì có 1 người bị treo cổ trước giờ làm việc. (Bầu im lặng bối rối.)

      Cuối cùng, một bà cụ ngồi ở hàng đầu phá vỡ bầu không khí yên ắng:

      - Thế chúng tôi có phải mang dây thòng lọng từ nhà không, hay công đoàn sẽ đài thọ?
    • Nguyen Hoang Linh Trên phố, mọi người xếp thành hàng dài trước cửa hiệu.

      - Bà con ơi, sao lại xếp hàng dài thế này?


      - Người ta mang bô đến.

      - Thì bô, nhưng sao lắm người muốn mua bô thế?

      - Dốt! Nếu ngày mai người ta chở 3 xe tải cứt đến, thì lấy gì mà đựng?
    • Nguyen Hoang Linh - Tại sao phương Tây lại có thể xuất khẩu nhiều lương thực cho Liên Xô thế?

      - Một trong những căn bệnh trầm kha của hệ thống tư bản là thường xuyên có khủng hoảng thừa...
    • Nguyen Hoang Linh Tại đơn vị tên lửa. Anh lính mới trực ban quá buồn ngủ và thiếp đi, tay dựa vào bảng điện điều khiển. Khi viên sĩ quan trực ban bước vào, anh bật dậy và báo cáo:

      - Báo cáo đồng chí đại úy, trong thời gian trực ban không xảy ra sự kiện đặc biệt gì.


      - Không ư, đù mẹ mày! Thế nước Bỉ đâu rồi?
    • Nguyen Hoang Linh - Ở Liên Xô, người ta có vi phạm bí mật thư tín không?

      - Không. Đơn giản là người ta không chuyển những lá thư có nội dung chống chính quyền Xô-viết.
    • Nguyen Hoang Linh Trong một dịp khai quật ở Ai Cập, người ta tìm thấy một bộ xác ướp mới. Các nhà khảo cổ học trên toàn thế giới không làm sao biết được đó là xác ướp của ai. Cuối cùng, người ta phải mời các chuyên gia Xô-viết. Ba chuyên gia Liên Xô xắn tay áo và đề nghị mọi người ra khỏi phòng có chứa bộ xác ướp. Được một chút, họ đi ra, mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa:

      - Hoàng đế Ramses thứ hai mươi ba.

      - Tuyệt vời! Sao các ngài biết được?

      - Bị "đấu tranh" dữ quá, thằng chó phải khai rồi!
    • Nguyen Hoang Linh Rabinovich muốn di cư qua Israel. Khi nộp đơn di cư, người ta hỏi anh:

      - Xin đồng chí cho biết lý do gì khiến đồng chí muốn rời đất nước này khi đồng chí đã có tuổi?


      - Lý do thứ nhất là tay hàng xóm nhà tôi thường xuyên bảo: "Thằng Do Thái chết tiệt kia, nếu chính quyền Xô-viết chấm dứt thì mày sẽ hết đời!"

      - Làm gì có chuyện ấy! Đồng chí không có lý do gì để lo lắng, chính quyền Xô-viết không bao giờ chấm dứt cả!

      - Vâng, thì đó chính là lý do thứ hai.
    • Nguyen Hoang Linh Một tuyên truyền viên đến một nhà thương điên để diễn thuyết về những thành tựu và kết quả của hệ thống Xô-viết. Tất nhiên anh ta bốc thơm thực tế 

      Xô-viết lên tận mây xanh. Ai nấy đều vỗ tay và hò reo, chỉ có một người khoang tay buồn bã đứng nhìn.


      - Sao anh không vỗ tay? - tuyên truyền viên hỏi.

      - Thưa, tôi không có rồ đâu. Tôi là y tá mà.
    • Chi Phan Truyện rằng: một lần cố Tổng Bí thư Brêznhép cùng Ceausescu đi săn cùng với tùy tùng ở rừng Taiga bỗng tự nhiên lên cơn buồn đại tiện khẩn cấp. Ngài bí mật lẩn vào bụi rậm trút ra hai ba bãi, sau đó theo đường khác lẩn ra ngoài. Không thấy Tổng bí thư đâu, các nhân viên KGB tóa đi tìm. Một lát sau,họ hớt hải quay lại thông báo cho Ceausescu rằng : " đồng chí Tổng bí thư bị CIA ám sát, óc phọt ra mấy đám trong kia kìa"

TỘI ÁC CỦA MẬT VỤ TIỆP KHẮC

Copy từ: http://www.buudoan.com/2013/11/toi-ac-cua-mat-vu-tiep-khac.html?spref=fb

Tabea Rossol
Phan Ba dịch
Một nhân viên của mật vụ StB, giả trang là một người Mỹ đang phỏng vấn công dân Tiệp Khắc Jaroslav Hakr. Theo một ghi chú ở mặt sau, hình này được dùng làm bằng chứng trước tòa. Hình: abscr.cz
Người được cho là điệp viên của Hoa Kỳ với bí danh “Johnny” nhất định không chịu thua. Ông cố thuyết phục Jan và Jirina Prosvic. Ông có thể bí mật đưa đôi vợ chồng người Tiệp qua biên giới sang Tây Đức an toàn, bảo đảm. Nhưng đó là một lời nói dối: “Johnny” không phải là điệp viên Mỹ. Ông ta tên thật là Josef Janousek. Và nhiệm vụ của ông không phải là mang vợ chồng Prosvic qua biên giới, mà là vào tù.
Xuân 1948: Đảng Cộng sản Tiệp Khắc (KPT) đã nắm lấy quyền kiểm soát chính trị qua lần lật đổ vào tháng Hai và đang thanh toán các đối thủ chính trị. Để làm việc đó thì với họ bất kể phương kế nào đều tốt. Lấy ý tưởng từ những biện pháp của Xô viết và Quốc Xã, cơ quan mật vụ Statni Bezpecnost (StB – An ninh Quốc gia) đã tiến hành một mưu kế: Chiến dịch “Cột mốc biên giới”.
Người của mật vụ StB cố tình gọi điện thoại tới những người bị tình nghi là đối lập. Lấy cớ  là được Counter Intelligence Corps (CIC), một cơ quan tình báo của Lục quân Mỹ gởi tới, họ hứa sẽ giúp những người kia vượt biên bỏ trốn. Điều phi lý ở đây: nhiều người bị tình nghi hoàn toàn không thuộc giới đối lập và họ vẫn được thuyết phục bỏ trốn. Hàng trăm người đã rơi vào cái bẫy xảo trá này từ 1948 cho tới 1951.
Thuyết phục bỏ trốn – vào trong cạm bẫy

Doanh nhân Jan Proscvic và vợ Jirina là các nạn nhân được ghi nhận đầu tiên của chiến dịch “Cột mốc biên giới”. Hình: abscr.cz
Pavel Bret gọi vụ việc này là “đốm trắng” trong lịch sử của Tiệp Khắc. Bret là người lãnh đạo Phòng Điều tra Tội phạm Cộng sản trong Bộ Nội vụ của Praha. Hơn một năm nay, phòng này hoạt động để xem xét lại các tội ác của cơ quan mật vụ thuộc Đảng Cộng sản, những cái đã được ghi nhận rất chi tiết trên 10.000 trang hồ sơ. Mới đây, những cuộc điều tra hình sự về các nghi phạm lần đầu tiên đã được tiến hành. Qua đó, lần đầu tiên ánh sáng đã soi rọi tới những cạm bẫy xảo trá này của StB.
Theo hồ sơ, gia đình Prosvic nằm trong số những nạn nhân đầu tiên của An ninh Quốc gia Tiệp. Vợ chồng này không hoạt động chống lại sự thống trị của Cộng sản, cũng không muốn rời bỏ đất nước ra đi. Jan và Jirina Prosvic đã có hai con gái nên việc sống tạm bợ trong trại tỵ nạn và phải bắt đầu cuộc sống ở nơi lưu vong là một việc không thể được. Thế nhưng Janousek không bỏ cuộc: “Vì tôi biết là sẽ nhận được nhiều tiền nên tôi đã cố thuyết phục họ”, ông ta khai báo sau này.
Ông cũng không dừng lại ở những cố gắng thuyết phục vợ chồng Prosvic nhận những cú điện thoại nặc danh, cảnh báo họ trước là họ có thể bị bắt giam. Do áp lực này, Jan Prosvic cuối cùng đã nhượng bộ. Cùng với vợ con, ông để cho Janousek chở tới Kdyne, một thành phố nhỏ gần biên giới. Từ đó, một người trung gian tháp tùng họ tới biên giới, sau khi Prosvic trả một khoản tiền.
Một trạm biên giới giả được ngụy trang toàn hảo
Họ phải dừng lại ở nhiều chốt chặn, những nơi họ đi qua mà không gặp vấn đề gì. Vợ chồng Prosvic có ấn tượng mạnh tính cách chủ động của người dẫn đường: “Ông ấy lúc nào cũng biết rõ là phải nói những gì”, Prosvic khai báo sau này. Lúc đó đêm đã khuya và người của StB dẫn họ đi xuyên qua rừng tới nơi được cho là biên giới. Biên giới thật cách đó 50 kilômét nữa về phía Tây.
Trong ngôi nhà nhỏ được cho là trạm biên giới, “người Mỹ” Tony lộ rõ vẻ hồi hộp, tên thật của anh ta là Amon Tomasoff, đón họ với thuốc lá phương Tây, Lucky Strike. Cũng có cả sôcôla Thụy Sĩ. Căn phòng được trang bị một lá cờ Mỹ và chân dung tổng thống Hoa Kỳ Roosevelt và Truman, tạo một phông cảnh giống như thật. Cơ quan mật vụ còn đưa ra một chai Whiskey nữa.
Mặc dù vậy, Proscvic vẫn nghi ngờ, khi Tomasoff hỏi quan điểm của ông về chủ nghĩa cộng sản và mối liên hệ với những người hoạt động bí mật, và cuối cùng ông phải ký tên vào một biên bản – “Guestionaire”. Và Prosvic đã kí tên mình trên tờ giấy đó. Khi ông ngửng lên, Tomasoff rút khẩu súng ngắn của hắn ra và nói: “Chúng tôi không quan tâm tới người Tiệp cộng sản”. Trạm biên giới, “Johnny” hảo tâm giúp đỡ, các cuộc gọi nặc danh – tất cả đều là lừa dối. Với chữ ký của mình, Prosvic đã tự định đoạt số phận của ông: với biên bản có chữ ký đó, sau này quan tòa đã có cơ sở kết tội về một lần bỏ trốn.
Vô tình phản bội bạn bè và gia đình

Oldrich Malac bị tuyên án 15 năm lao động cưỡng bức sau lần bị dụ dỗ bỏ trốn. Hình: abscr.cz
Ân mưu lập ra biên giới giả tạo là việc gian dối hiểm độc nhất mà ông đã từng gặp trong công việc xét định các tội phạm cộng sản, trưởng phòng Bret nói. Công cuộc điều tra được sử gia người Séc Igor Lukas khởi xướng, sau khi ông tình cờ quen biết với một trong những nạn nhân thời đó. Ông bắt đầu điều tra và phát hiện ra rằng hai nghi phạm vẫn còn sống, “Đó là một tương phản lớn với sự khốn cùng của những nạn nhân trước đây của họ – vì vậy mà tôi đã nộp đơn tố cáo”.
Thế nhưng nhiều nạn nhân cho tới nay vẫn không dám nói về các tội phạm này. Thời đó, nhiều người chạy trốn đã trả lời tỉ mỉ tất cả các câu hỏi của nhân viên biên phòng và qua đó đã vô tình phản bội bạn bè, gia đình. Ví dụ như họ được hỏi rằng, trong trường hợp xấu nhất thì ai trong số những người họ quen biết sẽ giúp người Mỹ lật đổ chế độ cộng sản. Những người chạy trốn tưởng rằng với thông tin của họ, họ đã giúp cho những người được nêu danh. Thế nhưng tất cả những người được nêu tên sau đó đều đã bị theo dõi, bị bắt và bị kết án, Bret xác nhận.
Những nạn nhân khác không bao giờ biết được sự thật về những gì đã xảy ra với họ. Sau khi ký tên vào bản câu hỏi, nhân viên StB ngụy trang yêu cầu những người chạy trốn tiếp tục đi về hướng Tây: “Anh bây giờ đang ở trong một đất nước tự do, chúng tôi không tháp tùng theo anh nữa. Anh hãy đi 200 mét về hướng này, ở đó anh sẽ thấy một ngôi nhà và cảnh sát Đức, họ sẽ tiếp tục giúp đỡ anh.” Họ đi được một vài mét thì bị cảnh sát Tiệp bắt giữ lại. Phần lớn đều tin rằng họ bị bắt cóc từ đất Đức.
Phản đối yếu ớt từ nước ngoài
Việc các nạn nhân hoàn toàn không hề hay biết còn bị lạm dụng ở một hình thức khác. Những người được cho là nhân viên biên phòng Mỹ từ chối đơn xin tỵ nạn của những người chạy trốn và trực tiếp bàn giao họ cho cảnh sát Tiệp Khắc. Tin tức này từ nhà tù lọt ra ngoài, và tạo nên hiệu ứng như chính quyền mong muốn: cam chịu. Việc Hoa Kỳ dường như khước từ những người bỏ trốn đã bóp ngẹt tia hy vọng cuối cùng về tự do và trốn thoát.
Do chiến dịch “Cột mốc biên giới” hoạt động tốt nên StB tiếp tục dựng biên giới giả, trang bị thanh chắn và bảng báo. Chúng có ở gần Cheb (Eger), Marianske Lazne (Marienbad), Svaty Kriz (từ 1960 Chodsky Ujezd, Heiligenkreuz) và Domazlice (Taus). Khi Hoa Kỳ biết được, họ đã chính thức phản đối việc lạm dụng quân phục và quốc huy Mỹ. Chính phủ Tiệp Khắc phản bác lời lên án đó. Họ khẳng định một cách bất chấp rằng, một cuộc điều tra hết sức kỹ lưỡng đã không tìm thấy “bất cứ một dấu vết hay sự nghi ngờ nào cho thấy có sự lạm dụng quốc huy hay hình ảnh chính khách Mỹ”.
Chiến dịch “Cột mốc biên giới” hoạt động ba năm, từ 1948 cho tới 1951. Bẫy này theo ước lượng của các sử gia đã dẫn tới 300 án tù. 16 người chạy trốn bị xử tử hình. Nhiều người đã tự tử.
Jan Prosvic bị tòa án xử phải đi lao động cưỡng bức. Ngày nay, sử gia Igor Lukas phỏng đoán là ĐCS Tiệp Khắc đã nhắm vào ngôi biệt thự của gia đình Prosvic khi tiến hành hoạt động này. Prosvic là một doanh nhân thành đạt trước đó và tài sản của ông bị chính quyền cộng sản quốc hữu hóa. Nhưng gia đình ông vẫn còn căn hộ ở Praha và một biệt thự lớn ở ngoại ô. Sau khi StB đẩy gia đình Prosvic vào tù, Antonin Zapotocky đã dọn tới đó ở. Người hưởng lợi từ tội phạm này là một nhân vật cao cấp của ĐCS Tiệp, trở thành chủ tịch CSSR năm 1953.
Tabea Rossol
Phan Ba dịch từ Spiegel Online
http://einestages.spiegel.de/s/tb/29645/falsche-grenze-zur-tschechoslowakei.html